Hề Mặc là một người rất cẩn thận.
Bản tính cẩn thận này đã tạo nên cho nàng một khả năng rất nhạy bén, cho dù ở một nơi cực kỳ nhỏ bé nàng cũng có thể tìm ra manh mối, nếu như Hề Mặc đã phát hiện ra có điểm gì không đúng, thì lập tức sẽ đặt ra nghi vấn, mà đối với những nghi vấn này, Hề Mặc luôn có suy tính riêng của mình.
Cho dù có nhiều thứ thắc mắc đi nữa, nếu đã không quan trọng thì Hề Mặc cũng chẳng thèm quan tâm đến, có thời gian rãnh rỗi làm chuyện dư thừa thì chi bằng nghỉ ngơi cho khỏe. Nhưng nếu như nàng cảm thấy vấn đề này cần thiết phải làm rõ thì khi đó nàng sẽ phân tích vấn đề theo cách của riêng mình kết hợp với việc tìm hiểu thông tin, rồi sử dụng phương thức thăm dò một cách quanh co.
Hoặc có thể, trực tiếp đi hỏi.
Nếu một khi nàng không đi thăm dò mà trực tiếp mở lời thì sẽ chứng tỏ độ tín nhiệm của nàng đối với câu trả lời của đối phương là rất cao, hơn nữa thái độ của nàng là rất để tâm đến những nghi hoặc này.
Nếu như không có được câu trả lời, tuy nàng không cưỡng cầu nhưng trong một thời gian nhất định nàng vẫn sẽ để ý đến việc này.
Nguyễn Dạ Sênh rất hiểu nàng, chỉ hy vọng nàng có thể thư thả hơn một chút.
Tuy Nguyễn Dạ Sênh đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, vẫn biết lát nữa khi trả lời Hề Mặc, kỳ thật có rất nhiều thứ cô không thể nói sự thật được.
Nghĩ đến điều này, Nguyễn Dạ Sênh lại cảm thấy vô cùng áy náy.
Hề Mặc nói: “Mẹ cô…”
Sau trận hỏa hoạn ở khách sạn, nàng ở bệnh viện tỉnh lại trong thân phận của Nguyễn Dạ Sênh thì phát hiện phòng bệnh luôn yên lặng và lạnh lẽo, không một ai đến thăm. Theo lý, cho dù người khác không đến thì ba mẹ Nguyễn Dạ Sênh cũng phải đến mới đúng, dù sao cũng là con gái ruột của mình mới từ trong lửa dữ tìm được đường sống, chuyện này đối với bất cứ gia đình nào cũng xem như là chuyện lớn kinh thiên động địa. Có câu, thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ[1], cho dù công tác xa ở đâu khi nghe thấy thông báo của bệnh viện thì cũng sẽ nghĩ cách để trở về nhanh chóng.
Nhưng ba mẹ của Nguyễn Dạ Sênh vẫn chưa đến.
Khi đó Hề Mặc cũng từng nghĩ qua, có thể do một vài nguyên nhân, tạm thời không liên lạc, nhưng từ đó về sau, ba mẹ Nguyễn vẫn không hề lộ diện.
Cho nên đã từng có một giai đoạn, khó tránh khiến cho Hề Mặc nghĩ đến một số giả thuyết không hay.
Tốt nghiệp đã nhiều năm, nhưng Hề Mặc vẫn còn liên lạc với một số bạn học cũ. Nàng là học viên của Học viện điện ảnh, trong lớp học có rất nhiều bạn cũ hiện nay làm trong giới giải trí, trong đó có rất nhiều minh tinh, tuy Hề Mặc không thích thâm giao với nhiều người, nhưng cùng tồn tại trong giới, không biết lúc nào sẽ hợp tác với nhau, tương lai vẫn còn tiếp xúc với họ. Trước kia khi còn tới lui, có nhiều sinh viên cũng tìm đến Nguyễn Dạ Sênh, nhưng cũng không có bất kỳ ai nói gì đến việc ba mẹ Nguyễn Dạ Sênh qua đời.
Mà nhân duyên của Nguyễn Dạ Sênh rất tốt, đương nhiên giao tình với các học viên trong lớp cũng rất tốt, nếu như trong nhà từng có tang lễ của người thân, một số bạn thân hẳn cũng sẽ đến tham dự, truy điệu bày tỏ niềm thương nhớ. Nhưng cho đến bây giờ cũng chẳng có tin tức gì về chuyện này, người bình thường, nếu trong nhà có tang lễ cũng không ai lại đi giấu diếm, vậy thì có thể nói ba mẹ của cô vẫn còn sống, vì vậy khi đó Hề Mặc cũng liền bỏ đi suy đoán này.
Sau này khi nói chuyện với Nguyễn Dạ Sênh, thỉnh thoảng cũng nhắc đến mẹ của cô. Mẹ cô giống như bận rộn nhiều việc, không thường xuyên về nhà, nhưng vừa về đến thì liền mang theo đủ loại quà, lúc nấu ăn cũng hao hết tâm tư, sợ Nguyễn Dạ Sênh ăn không ngon. Chỉ là những sinh hoạt hằng ngày rất bình thường, nhưng có thể cảm giác được, mẹ Nguyễn Dạ Sênh thật sự rất thương cô, tình cảm giữa cô và mẹ mình cũng thập phần sâu sắc.
Nhưng chính xác thì Hề Mặc chưa từng nhìn thấy mẹ của Nguyễn Dạ Sênh, chỉ có lần đó khi đến nhà Nguyễn Dạ Sênh, đã nhìn qua ảnh chụp của mẹ cô trêи bàn, là một phụ nữ rất có khí chất, gương mặt có nhiều nét rất giống Nguyễn Dạ Sênh.
Nguyễn Dạ Sênh rủ mắt xuống, ánh mắt lảng tránh, qua một hồi lâu mới nhẹ nói: “Mẹ tôi, bà ấy… còn có công việc, phải công tác dài hạn ở nước ngoài, rất bận rộn.”
Cô nói tiếp: "Mẹ làm tương giò rất ngon, tôi rất thích, cho nên nhìn thấy cô mua tương giò mang đến, lại nhắc đến mẹ tôi, đột nhiên tôi rất nhớ bà.”
Hề Mặc cảm giác trong lời nói của cô có chút gì đó không rõ ràng, từ ngữ mơ hồ, nhưng vẫn thử đi an ủi: “Thì ra là xuất ngoại, nếu như cô nhớ thì cũng có thể nhắn tin với bà.”
Tuy nói gọi điện thoại hay gọi video trò chuyện là phương thức liên lạc hữu hiệu nhất với người thân khi ở xa, cũng là phương pháp giảm nhung nhớ hiệu quả nhất, nhưng Hề Mặc không thể đề nghị như thế. Đối phương là mẹ của Nguyễn Dạ Sênh, chắc chắn sẽ rất quen thuộc với con gái mình, mà con gái bà hiện giờ đã thay đổi thành một người khác, giọng nói không còn như xưa, chỉ có thể thông qua cách liên lạc giấu mặt.
Nguyễn Dạ Sênh nói: “… Tôi biết, đều liên hệ bằng cách nhắn tin.”
“Ba của cô đâu?”
Thần sắc trong đáy mắt của Nguyễn Dạ Sênh càng thêm ảm đạm: “Cũng ở cùng với bà, đều ở nước ngoài. Tôi đã từng nói với cô, họ làm nghiên cứu cho nên không thể bỏ đi được.”
Hề Mặc vẫn nhìn cô, giọng nói hơi mất tự nhiên: “Cô có cảm thấy tôi giống như đang tra xét hộ khẩu cô không?”
Nguyễn Dạ Sênh nâng mắt lên: “Không có.”
Trong lòng cô biết rất rõ, Hề Mặc đang quan tâm mình, nếu không, dựa vào tính cách của Hề Mặc, một câu cũng không thèm hỏi tới.
Hề Mặc tựa như yên tâm một chút, gật gật đầu.
“Thật ra tôi rất vui.” Giọng nói Nguyễn Dạ Sênh chợt thay đổi.
“Vì sao?”
Nguyễn Dạ Sênh cười cười, nói: “Trước kia cô sẽ không hỏi tôi những điều này.”
“Trước kia là do tôi và cô không quen thuộc như vậy, hỏi những thứ này sẽ không thích hợp.”
Con ngươi Nguyễn Dạ Sênh ôm trọn lấy nàng: “Ý của cô là, bây giờ chúng ta rất thích hợp?”
Hề Mặc: “…”
Nhìn thấy Hề Mặc đột nhiên không nói gì, Nguyễn Dạ Sênh nói tiếp: “Còn vấn đề gì hỏi tôi không?”
"Không có, chỉ có bao nhiêu thôi.”
“Cô không cần phải vì tôi khóc lúc nãy mà không hỏi nữa. Không sao, muốn hỏi thì cứ hỏi, trước đó khi nhắn tin với tôi cô đều nói rất ngắn gọn, không nói đến chuyện gì khác, tôi nghĩ, cô định khi gặp mặt tôi mới cùng tôi nói rõ ràng.”
Hề Mặc nghe Nguyễn Dạ Sênh nói như vậy, liếc nhìn cô.
Chỉ là qua một số chi tiết nhỏ thôi, Nguyễn Dạ Sênh lại có thể nhìn ra ý tứ đằng sau nó. Có thể đạt được đến trình độ này, thông minh ắt không thể thiếu, nhưng phần nhiều chính là thấu hiểu.
Sao Nguyễn Dạ Sênh có thể hiểu nàng đến như vậy.
Là từ khi nào thì bắt đầu thấu hiểu như thế?
“Thật sự không còn chuyện gì hả?” Nguyễn Dạ Sênh một tay chống lên bàn, nâng má.
“Ờ….” Hề Mặc gật đầu.
Nguyễn Dạ Sênh chớp chớp mắt: “Tôi không tin.”
Hề Mặc đành nói: “Thật ra còn một vấn đề.”
Nguyễn Dạ Sênh cười, đợi nàng nói tiếp.
Hề Mặc nói: “Trước đó tôi có hỏi cô ăn cơm với ai, cô nói, là một người bạn tốt.”
Nàng thoáng nhíu nhíu mày: “Cô, cô dùng thân phận của tôi, cùng bạn tốt của cô ăn cơm?”
Nguyễn Dạ Sênh cũng đã sớm nghĩ đến Hề Mặc sẽ hoài nghi, vẫn giữ nguyên tư thế chống cằm, không hề có chút gì xấu hổ khi bị nhìn.
Thật ra thì, khi đó là cô cố tình hồi âm lại như vậy, lúc này cuối cùng cũng đợi được Hề Mặc hỏi tới, cô cười nói: “Đúng, đối phương đúng thật là bạn tốt trước kia của tôi. Hôm nay tôi xin nghỉ phép là tạm thời có việc cần hợp tác, phải gặp mặt của đối phương, tôi lấy thân phận của cô ăn một buổi cơm với đối phương nhưng đối phương thật sự không biết đó là tôi. Cô yên tâm, tuy là bạn tốt của tôi nhưng đối phương xem tôi là cô mà đối đãi, nói chuyện cũng là chuyện công việc với cô.”
Lần này đột nhiên Nguyễn Dạ Sênh xin nghỉ phép, cô biết rõ sẽ làm cho Hề Mặc lo lắng, tất nhiên sẽ hỏi cô, đây cũng là chuyện thường tình, cho nên từ sáng sớm cô đã phải chuẩn bị tốt lí do xin nghỉ phép.
Về cái lí do này, cô không thể nào nói thật được, nhưng cô cũng không muốn tạo ra ra lí do thoái thác quá mức hồ đồ, bởi vì Hề Mặc rất thông minh, những lí do qua loa, không rõ ràng sẽ không lừa được nàng, Hề Mặc rất dễ nhận ra đó là nói dối, như vậy Nguyễn Dạ Sênh phải tăng thêm độ chân thật với từng chi tiết bên trong.
Như cô đã trả lời đang cùng một người bạn tốt ăn cơm, đây là sự thật cũng là chi tiết. Nếu như cô nói lần này mình đi gặp một người, là dùng thân phận của Hề Mặc, tuy không nói rõ ràng nhưng nói rõ cô và đối phương trước kia là bạn tốt, cho nên sẽ không vì cô thay đổi thân phận mà phát sinh rắc rối, có thể thành công vượt ải mà không bị phát hiện
Hơn nữa, dựa vào chi tiết này, một là có thể chuyển sự chú ý của Hề Mặc từ lý do cô xin nghỉ phép dời đến trêи người của vị bạn tốt này, hai là cô có thể từ chi tiết đã được sắp đặt sẵn, dễ dàng hoàn thành lí do để thoái thác, cuối cùng sẽ che dấu được nguyên nhân thật sự của chuyện này.
Nguyễn Dạ Sênh cũng không muốn lừa Hề Mặc.
Nhưng chuyện cô càng không muốn hơn chính là Hề Mặc bị cuốn vào. Cô biết rõ mình đã lún sâu vào phiền phức, không thể nào dứt ra, nếu như có thể để Hề Mặc cách xa, vậy lừa gạt với cô có lẽ là lựa chọn tốt nhất vào lúc này.
Đợi sau khi đổi về, Hề Mặc có thể một lần nữa trở lại cuộc sống bình thường của mình, tất cả sẽ quay về quỹ đạo vốn có của nó.
Việc nói dối là một việc rất kỳ lạ. Rõ ràng đều là lừa gạt, nhưng có người nói dối để mưu tính, có người nói dối lại là cách để bảo vệ.
Trêи nét mặt của Hề Mặc không có thay đổi gì rõ ràng, nói: “Cô giúp tôi gặp người, vừa vặn người đó lại là bạn cũ của cô? Người quen của cô cũng nhiều thật.”
Nguyễn Dạ Sênh cười, hừ nhẹ một tiếng: “Tốt xấu gì trước kia tôi cũng từng bạo hồng, quen biết nhiều người, không thể sao?”
“Có thể.”
Về điểm này, ngược lại Hề Mặc rất tin tưởng.
Những năm tháng đó, Nguyễn Dạ Sênh đã từng rất nổi tiếng, cô đã từng là một khỏa tinh tỏa sáng lấp lánh.
Nhưng trong cái giới lẩn quẩn này luôn rất tàn khốc, thời gian trôi qua cũng sẽ mang đi hết thảy những dấu vết của huy hoàng, huống hồ lại biến mất một thời gian dài như vậy, ngay cả viên đá bén nhọn cũng bị mài mòn. Đây cũng chính là lí do vì sao ngày nay có rất nhiều minh tinh sau một đoạn thời gian không có gì nổi bật thì liền sợ khán giả quên mất mình, thay đổi thì quá nhanh, nhóm nghệ sẽ trong giới vùng vẫy để tồn tại, dần dần, với một số người trở về quy ẩn, ngoại trừ một bộ phận nhỏ fan trung thành, thì đại đa số quần chúng đều lựa chọn quên đi.
Nghĩ như thế, Hề Mặc cảm thấy đáng tiếc thay cho Nguyễn Dạ Sênh.
Nàng có thể nhìn ra tình yêu của Nguyễn Dạ dành cho sự nghiệp diễn xuất này, thời còn học đại học, sự nhiệt thành của Nguyễn Dạ Sênh ai cũng thấy rõ như ban ngày.
Cô có tài năng nhưng lúc nào cũng nỗ lực không ngừng.
Thế nhưng cuối cùng cô vẫn từ bỏ con đường nghệ thuật mà cô luôn cố gắng phấn đấu.
Trêи mạng có vài tin đồn thất thiệt, nói Nguyễn Dạ Sênh có thể đã đắt tội với ai đó, bị phong sát, đóng băng hết thảy các con đường của cô.
Nhưng Hề Mặc biết rõ những lời này đều là tin đồn vô căn cứ, bởi vì trước kia, ở trong giới, Nguyễn Dạ Sênh nổi danh là có giao thiệp rộng rãi, nhân duyên lại tốt.
Tuy trong giới có vài người bị ngáng đường, không dành được tài nguyên nên đành bước vào đường cùng phải rời khỏi ngành, nhưng chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra với Nguyễn Dạ Sênh. Giống như Nguyễn Dạ Sênh đã nói, cô quen biết rất nhiều người, trong đó không thiếu những người có địa vị cao trong giới. Nhân mạch rộng khắp như thế, làm sao có chuyện cô không giành được tài nguyên cho mình, dù cho có xuất hiện một hai nhà muốn gạt chân cô, nhưng cô còn có rất nhiều sự lựa chọn cho mình, dựa vào bản lĩnh của cô, cô hoàn toàn có thể chọn cho mình một nhà khác, mà không phải nhà khác đến chọn cô.
Nguyễn Dạ Sênh có tướng mạo tốt, kỹ năng diễn xuất cũng tốt, năm đó hồng lượt cả nước, được xem như một cây hái tiền. Bất cứ một công ty quản lí nào hay là nhà đầu tư nào đứng sau, cũng sẽ không ngu mà thả cô ra, nhất định phải giữ chặt lấy cô, dựa vào cô để kiếm tiền. Lại thêm Nguyễn Dạ Sênh rất biết đối nhân xử thế, bạn bè cũng đông, cho nên sẽ không có cái gì gọi là phong sát hay cố ý giành tài nguyên, khả năng lớn nhất là Nguyễn Dạ Sênh có lí do bất đắt dĩ, tự mình rời đi.
Nếu không chỉ bằng dựa vào một vài quan hệ trong giới của cô, những người bạn kia sẽ không ngần ngại ra tay giúp đỡ, thế nhưng lại không phải như thế.
Điều này cho thấy, là Nguyễn Dạ Sênh chủ động từ bỏ.
Chẳng lẽ cô đã gặp phải phiền phức gì rất lớn?
Nếu không tại sao cô lại buông bỏ tình yêu của mình dành cho diễn xuất.
Hề Mặc càng suy nghĩ thì càng dâng lên nhiều ý nghĩ về Nguyễn Dạ Sênh.
Đồng thời, nàng cũng hậu tri hậu giác phát hiện, hình như nàng quá mức hứng thú với Nguyễn Dạ Sênh.
Nguyễn Dạ Sênh cũng không biết Hề Mặc đang suy nghĩ, tiếp tục cười nói: “Vậy cô có muốn biết người bạn tốt tôi nói là ai không, chúng tôi bàn với nhau công việc quan trọng gì, vì sao lịch trình lại bận rộn như vậy, còn phải ăn đồ hộp. Dù sao thì đây cũng là công việc của cô, tôi chỉ thay cô ra mặt, cô muốn biết cũng là chuyện hợp tình.”
Hề Mặc chậm rãi lắc đầu: “Không cần, vốn là cô thay tôi xử lý công việc, không cần thiết phải nói kỹ càng.”
Nàng nói: “Tôi từng nói, giao cho cô, tôi rất yên tâm.”
Thật ra Nguyễn Dạ Sênh đã sớm đoán được nàng sẽ nói như vậy, trong lòng rất ấm áp.
Chuyện xin phép cuối cũng cũng đã qua đi, có lẽ vì cô muốn giấu diếm Hề Mặc mà không tiếc hận quanh co nói dối, thậm chí còn cố tình lấy bạn tốt gì đó làm bình phong để thoái thác, cô càng cảm thấy áy náy, vì vậy trong sự ấm áp đó lại vi diệu toát ra cảm giác của tội lỗi.
Hề Mặc càng tỏ ra yên tâm, thì từ đáy lòng cô càng trở nên hoảng sợ, cảm giác bản thân đã cô phụ sự tín nhiệm của nàng.
“Cám ơn cô đã yên tâm về tôi như vậy.” Nguyễn Dạ Sênh nói.
…Xin lỗi.
Nguyễn Dạ Sênh yên lặng, nói: “Thật ra có một vài người bình thường cô không tiếp xúc nhiều, có thể đều là bạn tốt của tôi, nếu có cơ hội sau này tôi sẽ giới thiệu với cô.”
Hề Mặc rất nhạy bén, mơ hồ cảm thấy lời này của cô là ý hữu sở chỉ [2], những vẫn nói: “Tôi biết, trước kia nhân mạch của cô rất rộng.”
Nguyễn Dạ Sênh cười cười, từ chối cho ý kiến.
Hai người tùy ý tâm sự một lát, Hề Mặc nhìn thấy sắc mặt Nguyễn Dạ Sênh có vẻ mệt mỏi, cân nhắc có lẽ hôm nay cô đã mệt rồi, nên nói: “Hôm nay nhớ nghỉ ngơi sớm một chút, tôi về trước.”
Thật ra Nguyễn Dạ Sênh không muốn để nàng đi.
Nhưng cô cũng tự biết không nên quấy rầy nàng, lấy quan hệ hiện tại giữa cô và nàng, cô không có lí do gì để giữ nàng lại, vì vậy bắt đầu dọn dẹp bàn ăn, nói: “Được rồi, cô cũng phải ngủ sớm đấy.”
Hề Mặc nói: “Ngày mai có đến phim trường không?”
“Có đến.”
Hề Mặc không nói gì nữa, đứng ở đó đợi cô dọn dẹp. Nguyễn Dạ Sênh dẹp xong, đem rác để vào túi đựng, Hề Mặc liền cầm lấy, nói: “Để tôi đi ném.”
Nguyễn Dạ Sênh cười với nàng.
Hề Mặc đi ra ngoài, đi đến thùng rác đặt ở sát góc cầu thang vứt đi, sau đó mới ấn thang máy đi đến tầng lầu của phòng mình.
Đến khi nàng đến trước cửa phòng mình, trùng hợp nhìn thấy một người bưng khay, trêи khay là một phần ăn, khom lưng đặt ở trước cửa phòng bên cạnh phòng của nàng. Nhìn cách ăn mặc của người này, là nhân viên đưa món của nhà hàng dưới lầu, có nhiều khách không muốn đi ra ngoài, nên trực tiếp gọi đặt món, một lát sau sẽ có nhân viên mang đến trước cửa phòng.
Nhân viên này đặt phần ăn xuống, không gọi điện thông báo cũng không gõ cửa phòng, hắn xoay người, nhìn thấy Hề Mặc, lễ phép chào hỏi: “Buổi tối tốt lành.”
Sau đó bỏ đi.
Hề Mặc đi qua, yên lặng nhìn cửa phòng bên cạnh.
Nàng ở đây xem như cũng đủ lâu, nhưng một lần cũng chưa từng thấy người ở phòng bên cạnh. Phần lớn các phòng của khách sạn đều được đoàn phim bao hết, cho nên khách lưu động đặt phòng ở đây không nhiều, đa số đều ở cố định hoặc có ý định thuê phòng trong một thời gian ngắn.
Mặc cho phòng bên cạnh là nhân viên ở cố định của đoàn phim hay là khách lưu động ở bên ngoài, nàng cũng chưa từng gặp mặt qua.
Nhưng nhìn vào bữa tối đang đặt ở trước cửa, chứng minh bên trong có người. Hơn nữa nhân viên đưa món vừa rồi không gọi điện cũng không gõ cửa, có lẽ đã được chủ phòng căn dặn, trực tiếp đặt ở nơi đó là được, thêm vào đó, suy xét dựa trêи thái độ của nhân viên kia, có lẽ hắn đã rất quen thuộc, tựa hồ thường xuyên đưa thức ăn đến phòng này, đưa đến liền rời đi, không cần thông báo.
Người bình thường sẽ không tùy tiện để đồ ăn của mình ở trước cửa, đều tự mình đích thân ra ngoài nhận.
Hề Mặc nhìn xuống phần ăn đang đặt trước cửa này, là một phần bò bít tết, cân lượng đủ cho một người ăn, được bao bởi một lớp trong suốt, kèm theo rượu vang đỏ. Nàng nhíu chặt lông mày, cầm lấy thẻ phòng mở cửa, đi vào.
Vài phút sau, Hề Mặc lần nữa mở cửa phòng bước ra.
Lần này nàng giả vờ nhìn về cửa phòng bên cạnh, phần thức ăn đã không còn, hẳn đã được người ở phòng bên cạnh mang vào.