Hoán Đổi Ảnh Hậu

Chương 68



Nằm đưa lưng về phía kia, từ từ nhắm hai mắt, thật sự Nguyễn Dạ Sênh không biết rõ tình huống cụ thể bên đó như thế nào, chỉ có thể dựa vào tai để nghe động tĩnh rồi phán đoán tình huống.

Nhưng hiện tại cô cũng đã xoay người lại rồi, bộ dáng ‘ngủ say’ cái gì cũng không nghe được, cho dù Trầm Khinh Biệt không biết thức thời, lúc phát hiện ra cô còn đi vỗ bàn nhưng vẫn không thể đánh thức mình, nên phải rời đi mới đúng.

Ai biết được Trầm Khinh Biệt này lại là trùm không biết thức thời, năng lực không sánh được người thường, cô không biết ở đâu lại rơi xuống cái người bướng bỉnh này, vẫn vỗ bôm bốp lên bàn, nói tiếp: “Này dậy đi.”

Nguyễn Dạ Sênh: "…"

Nguyễn Dạ Sênh trời sập cũng không ‘dậy’.

Trầm Khinh Biệt tới gần ghế gấp, hai tay làm hình dáng cá loa để lên miệng, thở phì phò giọng nói đặc biệt nhỏ: “Không xong rồi, nhanh lên đi…cháy rồi kìa!”

Cũng may là cô biết không thể để người khác nghe thấy, tránh làm loạn lòng người, cho nên giọng nói ép lại cực thấp, chỉ có ba người ở đây có thể nghe thấy.

Nguyễn Dạ Sênh: "…"

‘Cháy rồi’ thì ‘cháy’ tiếp đi a, Nguyễn Dạ Sênh mắt điếc tai ngơ, tiếp tục giả vờ ngủ.

Nhưng không thừa nhận không được, Trầm Khinh Biệt không thức thời thật, tuy nhiên về trình độ phối âm của cô đúng là không chê vào đâu được, nếu như không biết trước tình huống, một người nghe được câu này của Trầm Khinh Biệt có thể bị dọa mà lập tức nhảy dựng lên. Hôm nay cô có thể đạt được vị trí cao như vậy, trong ngành này có thể so kè vị trí với Hề Mặc, về danh thì cả hai là ngang nhau, chỉ cần một tác động nhỏ có thể khiến một mạng lưới rộng khắp truyền thông chú ý đến, ngoại trừ Úc An là một người đại diện ưu tú thay cô đóng gói vận tác bên ngoài vô cùng thỏa đáng thì còn lại tất cả cũng nhờ phần năng lực thật sự của cô, dù sao một công tử bột sẽ không thể đứng vững được, dù có nâng đỡ đứng lên bao nhiêu lần thì rất nhanh chóng lại vấp ngã, muốn đứng vững trong vòng lẫn quẩn này, còn phải có thực tài thực liệu.

Trầm Khinh Biệt làm việc rất tốt, khi đứng trước màn ảnh, trước sau như một, đã diễn cái gì thì ra cái đó.

Cho nên nhiều khi Úc An nghe cô nói chuyện hận đến mức không thể để cô chỉ đứng trước ống kính cả ngày, đỡ phải phiền nghe cô lảm nhảm lải nhãi.

Lúc này thấy Trầm Khinh Biệt đi đến gọi cô gái che mặt đang nằm yên trêи ghế, lui về sau, nhíu mày suy nghĩ biện pháp.

Úc An sợ cô đi rước thêm phiền phức, nhanh chóng bay đến kéo cô lại: “Em đi theo chị.”

Trầm Khinh Biệt thấp giọng nói: "Không được, hiện tại em không thể đi, em còn tâm nguyện chưa thực hiện xong.”

Úc An: "…"

Trầm Khinh Biệt mở to hai mắt, vô cùng đáng thương nhìn Úc An: “A Úc, chị cho em thêm một cơ hội đi.”

Úc An tự nhủ trong lòng không biết đã cho em ấy bao nhiêu cơ hội rồi, hết lần này đến lần khác, nhưng nhìn đến ánh mắt đáng thương của Trầm Khinh Biệt, hiện tại thật sự không thể nào hạ quyết tâm. Tuy nhiên không hạ được quyết tâm thì ngoài miệng và lời nói vẫn phải cương quyết, Úc An liếc cô chằm chằm: “Bây giờ không đi, nhưng em phải theo chị qua đây, chị có lời muốn nói với em.”

Trầm Khinh Biệt thấy cô ấy chịu buông tha, sợ cô ấy lại tức giận nữa rồi đổi ý thì một chút cơ hội cũng không có, nhanh chóng gật đầu, đi theo sau Úc An.

Úc An dẫn cô đi ra xa một chút, chỗ này yên lặng, khoảng cách đến chỗ kia cũng có chút xa, tính toán người nằm trêи ghế sẽ không nghe được

Nguyễn Dạ Sênh cảm giác được tiếng bước chân của hai người đang dần dần xa, cũng không dám vọng động, vô cùng tự nhiên xoay người sang bên cạnh, híp mắt nhìn theo hướng hai người bước đi, phát hiện Trầm Khinh Biệt và Úc An thật ra đi cũng không xa mà đang ở bên kia, dường như đang nói chuyện gì đó.

Cô vốn muốn thừa cơ hai người đi xa, rồi lặng lẽ bỏ đi, bây giờ theo khoảng cách này phán đoán, một khi cô mà từ ghế gấp rời đi, Trầm Khinh Biệt bên kia đang hướng về bên này, rất có thể sẽ bị Trầm Khinh Biệt phát hiện. Dựa vào tính tình của Trầm Khinh Biệt, bay thẳng đến đây túm cô lại là chuyện bình thường, đến lúc đó chỉ sợ sẽ làm cho mọi người trong tổ một phen hú hồn, nếu như có người cố ý chụp lại, đến lúc đó không biết truyền thông sẽ bài bố ra lời lẽ nào để nói.

Vì Hề Mặc, Nguyễn Dạ Sênh đành phải nằm bất động, tiếp tục quan sát tình hình.

Bên kia, Úc An nói: "Em có biết mình đang làm gì không? Em còn dám nói có cháy? Nếu như để người khác nghe được, cho là có cháy thật rồi sao? Em xem đến lúc đó việc sẽ thành như thế nào.”

Trầm Khinh Biệt chân thành nói: "Sẽ không đâu, lúc em nói chuyện giọng nói đặc biệt thấp, người khác tuyệt đối không nghe được."

Úc An liếc cô: "Nói như vậy đã cẩn thận cân nhắc rồi sao?"

"Đương nhiên. Tuy có nhiều khi em chọc giận chị làm chị mất hứng, nhưng chuyện gì không nên làm em điều rõ.”

Hiểu biết nhiều năm, kỳ thật Úc An đã sớm Trầm Khinh Biệt gây ra phiền toái hay làm chuyện đại sự đều rất có nguyên tắc, lúc đó em ấy nói chuyện đúng là rất nhỏ, có chú ý đến hậu quả. Nhưng bây giờ thế nào cũng phải tìm ra cái cớ để nói với em ấy, để em ấy phải đuối lí lúc đó mới kéo chuyên gia gây sự này đi được, nếu không thì không biết em ấy ỷ lại mọi chuyện bao lâu nữa.

Úc An đành phải nói: "Tại sao em lại tốn công tốn sức để đánh thức người trêи ghế kia? Em không thấy người ta đang ngủ sao, còn đi quấy rầy cô ấy?”

Trầm Khinh Biệt cúi đầu, như đang nhận lỗi với thầy chủ nhiệm, thấp giọng nói: "Em biết là cô ấy đang ngủ, cũng biết đây là hành vi quấy rầy người khác, là em không đúng, em chân thành xin lỗi chị, cũng chân thành xin lỗi cô ấy. Nhưng thật sự em rất muốn hỏi cô ấy một câu, chỉ một câu thôi được không, đây là tâm nguyện của em.”

"Em muốn hỏi cô ấy cái gì?"

"Em muốn hỏi cô ấy là, cô ấy có đeo kính áp tròng không.”

Úc An: "…"

Trầm Khinh Biệt oan ức bắt đầu phân tích: "Chỉ cần hỏi một câu này, em có thể minh bạch rồi. Chị xem hiện tại cô ấy đeo khăn che mặt, nếu em không hỏi, đợi lát nữa cô ấy đi rồi, sau đó khăn che mặt kia được lấy xuống, một khi lấy xuống, em đây sẽ càng tìm càng không thấy cô ấy, cho dù cô ấy có đứng trước mặt em, em cũng không biết là ai. Cho nên em phải hỏi thăm rõ ràng, nếu không sẽ không có cơ hội.”

Úc An nói: "Em như vậy là để xác minh xem cô gái ban đầu gặp trêи đường đi là ai sao?”

"Đúng vậy."

"Nếu như không phải người đang nằm ở đằng kia thì thế nào?”

"Vậy thì trở lại trường quay lần nữa. Chị không nghe hai cô gái lúc nãy nói sao, đêm nay là cảnh ám sát, có rất nhiều người mặc hắc y với đeo khăn che mặc, mà bây giờ vừa nghỉ ngơi không lâu, bên kia em lại mang rất nhiều thức ăn ngon, cũng đồng nghĩa ở đó sẽ có nhiều người không lập tức đi thay đồ cải trang ra, mà sẽ đi đến ăn khuya, rất có thể khăn che mặt của các nàng cũng giống như hai cô gái kia, là còn đeo trêи cổ, bằng những đặc điểm này, như vậy em sẽ có cơ hội hỏi ra rồi.”

Trầm Khinh Biệt nói đạo lý vô cũng rõ ràng, thậm chí nói đến logic không chê vào đâu được.

Úc An bị cô làm cho tức chết nhưng không biết phải nói thế nào nữa, hít một hơi thật sâu, nói: “Khanh Khanh, mặc dù có nhiều lúc chị hỏi em có phải em bị ngốc hay không, nhưng thật ra chị biết em không hề ngốc, ngược lại rất thông minh là đằng khác, nhưng mà em có thể nào sử dụng cái thông minh của mình đúng chỗ được không? Sao em lại đem sạch sẽ tâm tư của mình ở đây làm chuyện cái nhàm chán này vậy.”

"Làm sao đây lại là chuyện nhàm chán được chứ?” Trầm Khinh Biệt nói: "Cô ấy tốt như vậy lại còn rất thú vị, cô ấy nói giữa chúng ta cũng coi như đã quen biết, em muốn tìm cô ấy, cũng đúng mà, không phải sao?”

"… Đúng vậy." Huyệt thái dương của Úc An lại bắt đầu nhảy loạn xạ.

Miệng Trầm Khinh Biệt căn bản là không dừng được, lại nói tiếp: "Nếu như em tìm được cô ấy, lỡ như cô ấy trở thành fan của em thì sao? Chị nói thử xem cô ấy có thể trở thành fan của em hay không?”

Úc An tận lực bình ổn cảm xúc, tận lực uyển chuyển để nhắc nhở: "Khanh Khanh, fan của em rất nhiều, nhưng không phải ai nhìn thấy em thì liền biến thành fan của em. Hơn nữa người trêи đường đi cũng sẽ có người không hề biết em là ai, người nhiều như vậy, đâu phải ai ai cũng biết hết tất cả minh tinh.”

Trầm Khinh Biệt kinh ngạc nói: "Em lớn lên tốt thế này, cho nên tỷ lệ cô ấy trở thành fan của em rất cao.”

Úc An im lặng nuốt xuống một bụm máu: "…"

Nhìn chung trong ngành, ở cái vị trí minh tinh như Trầm Khinh Biệt thì mỗi người mỗi vẻ, Trầm Khinh Biệt dường như cũng vậy không thể nghi ngờ.

Trầm Khinh Biệt nói tiếp: "Lúc gặp gỡ trêи đường, mắt cô ấy không tốt, không đeo kính nên mới không nhìn thấy rõ rốt cuộc em là ai, nhưng đợi sau khi cô ấy đeo kính, lúc có thể thấy rõ ràng, nhất định sẽ thành fan của em.”

Nếu như là người khác nói những lời này, chắc chắn sẽ cảm thấy người nói vô cùng tự cao tự đại, nhưng thốt ra từ miệng Trầm Khinh Biệt, nó lại là điều cực kỳ hiển nhiên.

Tựa như trong lòng cô nó đã là như vậy, mọi thứ thuận lý thành chương giống như chim tất nhiên sẽ tung bay trêи trời, còn cá dĩ nhiên sẽ bơi lội dưới nước.

Loại suy nghĩ vô cũng đơn thuần.

Chẳng những suy nghĩ đã như vậy, mà ngay cả hành dộng, một vẻ cũng rất đơn thuần và tự nhiên.

Úc An cảm giác được mí mắt mình như bị chuột rút.

Khi Trầm Khinh Biệt nói chuyện căn bản sẽ không thể có cái gọi tiết chế: "Đương nhiên những chuyện em vừa nói đều là thứ yếu, thật ra thứ quan trọng nhất em vẫn chưa nói với chị. Cái chính là cô ấy che mặt lại, nếu như em không biết rõ cô ấy, em sẽ rất khó chịu. Giống như một người thám tử vậy, nếu như có một hung thủ che mặt, có phải chị rất muốn vào vở kịch đó nhập vai như một thám tử, rất muốn biết được người bịt mặt kia là ai không? Loại cảm giác này thật sự khó hiểu, thật sự rất khó tiếp thu, cho nên em phải biết rõ ràng chân tướng.”

Úc An hít sâu một hơi, nói: "Im miệng."

Trầm thám tử lập tức im miệng rồi.

Nguyễn Dạ Sênh biết rõ Trầm Khinh Biệt không có việc gì thì ngoài miệng sẽ như guồng nước chuyển động, bây giờ chỉ hy vọng cô ấy có thể chuyển xong rồi nhanh chóng bỏ đi, kết quả quả thấy Trầm Khinh Biệt ở bên kia nói chuyện xong với Úc An, sau đó mở rộng bước chân quay trở về đây.

Nguyễn Dạ Sênh: "…"

Đành phải tiếp tục nhắm mắt lại, kiên trì nằm ngủ.

Không nhìn thấy, mà cũng không nghe Trầm Khinh Biệt nói thêm gì nữa để đánh thức cô, rất nhanh Nguyễn Dạ Sênh cảm nhận được có gì đó không đúng. Mắt của cô khẽ mở một đường hẹp, mơ hồ nhìn thấy Trầm Khinh Biệt thò tay tới, muốn trực tiếp giật khăn che mặt của cô xuống.

Mắt thấy sắp bị giật xuống, đột nhiên Nguyễn Dạ Sênh kịch liệt ho khan.

Cô ho đến vô cùng lợi hại, cả người cuộn tròn trêи ghế, một bộ dáng suy yếu như tùy thời mưa rơi, lục bình theo gió mà trôi.

Trầm Khinh Biệt đương nhiên bị cô ho hù cho hết hồn lập tức rút tay về.

Tuy Nguyễn Dạ Sênh ho khan, nhưng hai mắt vẫn còn nhắm, thoạt nhìn như đang ngủ mà ho trong vô thức. Cô ho một lúc, toàn thân liền run rẩy, ôm chặt lấy quần áo trong ngực, nhìn qua muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương. Tuy nhiên khăn vẫn còn nên không thể nhìn thấy mặt, nhưng chỉ cần có người đi ngang nhìn thấy trạng thái hiện tại của cô, đều hận không thể lập tức bay tới ân cần chăm sóc.

Trầm Khinh Biệt nhẹ nhàng hỏi Úc An: "Cô ấy… thế này có cần phải đưa đến bệnh viện không?"

Úc An cũng bị hù rồi: "Khó trách em gọi cô ấy thế nào cũng không tỉnh. Chị đi gọi mọi người trong tổ đến hổ trợ, tình trạng như thế này chỉ e là đưa đến bệnh viện mới tốt, không thể để cô ấy nằm ở đây, trời lạnh sẽ trở nặng hơn.”

Nguyễn Dạ Sênh đương nhiên không thể để cho các cô đưa mình đến bệnh viện, trong lòng cô âm thầm tự vả hồi lâu, lúc này mới yếu ớt ‘tỉnh dậy’

Hai mắt khép mở khép mở, nhắm lại, rồi lại khẽ mở ra, miễn cường như thế mấy lần, cô hơi nheo mắt, trầm thấp ho khan, đưa tay che lại nơi lông mày. Vị trí này ánh sáng cũng không quá sáng, nửa tối nửa sáng lại rơi lên người cô, làm tăng thêm mấy phần mảnh mai yếu đuối.

Trầm Khinh Biệt đang muốn mở miệng, Úc An lập tức ngăn cô lại, để cô không nói chuyện, tự mình đến gần, nhẹ giọng hỏi cô: "Cô còn ổn chứ?”

"… Cám ơn, tôi vẫn ổn." Nguyễn Dạ Sênh xoa trán, có chút áy náy nói: "Thật ngại quá, tôi lại bị cảm rồi, nhất thời không có khẩu trang cho nên thuận tay lấy khăn che mặt để che lại, tránh khi ho lại lây bệnh cho người khác, sẽ không tốt.”

"Không sao, tôi có thể hiểu được." Úc An thấy cô nói chuyện ôn nhu hữu lễ, giọng nói lại hữu khí vô lực làm người ta đau lòng, càng tỏ ra đồng tình nói: "Cô cũng cảm mạo rồi, hay là đừng ngủ lại đây a? Nếu không trở về sớm để nghỉ ngơi đi.”

Hành động Nguyễn Dạ Sênh như hạ bút thành văn, nhẹ giọng trả lời cô: "Lúc nãy tôi hơi mệt, vốn chỉ nghĩ nằm chợp mắt một lúc, không ngờ lại nằm ngủ luôn ở đây.”

Trầm Khinh Biệt vội vàng nói: "Đều là như vậy, cho nên cô không thể tùy tiện ngủ ở một nơi như thế này, sẽ ngủ ngáy ah, không ngờ tới thì cũng đã ngủ mất rồi, mà ngủ rồi sẽ dễ bị nhiễm lạnh, nhiễm lạnh rồi cảm mạo sẽ càng nặng hơn, nặng hơn—— "

Nguyễn Dạ Sênh: "…"

Úc An: "…"

Úc An ở trước mặt người ngoài không thể nói nặng lời với Trầm Khinh Biệt, chỉ có thể dùng ánh mắt để giết em ấy.

Trầm Khinh Biệt thức thời liền dịch bước chân về sau hai bước, đứng sau lưng Úc An, không nói nữa.

"Hai người nói đúng, tôi nên trở về nghỉ ngơi, đợi ở đây cũng không thể làm được gì."

Nguyễn Dạ Sênh chống lên ghế, miễn cưỡng muốn đúng dậy, Úc An liền đến đỡ cô, Nguyễn Dạ Sênh gật đầu với cô nói cảm ơn, thừa dịp Úc An đang đỡ mình, cô híp mắt lại, cố ý đưa tay xoa xoa mắt mình để tỏ vẻ mệt mỏi. Sau đó vừa đi một bước, bước chân liền lảo đảo bước sai, nếu như không có Úc An giúp đỡ, rất có thể cô đã ngã quay xuống ghế.

Trầm Khinh Biệt thấy cô dụi dụi mắt, biểu hiện trêи mặt lập tức có biến hóa, nói: "… Mắt cô không thoải mái sao?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv