“…Ba của cô là một nhân vật không nhỏ, tôi nghĩ ai cũng hy vọng có thể để lại ấn tượng tốt với ông ấy.” Nguyễn Dạ Sênh trả lời nhưng không quên đem ba của Hề Mặc khoa trương lên một tầm cao mới.
Hề Mặc không rõ hàm xúc, nói: “Cô cũng rất biết nói chuyện.”
Hai người rời gara, dọc theo lối đi nhỏ trong khuôn viên được thiết kế rất tỉ mỉ, hướng về phía ngôi nhà lớn ở giữa trang viên đi đến. Đi vào phòng khách ở tầng một, Chu Thẩm, người làm thuê cho gia đình Hề Mặc, từ sáng sớm đã biết tin các nàng trở về, đón tiếp Hề Mặc nói ba cô đã đi sang nhà ấm trồng hoa.
Hề Mặc và Chu Thẩm đã rất quen thuộc đối phương, lúc này Hề Mặc còn phải giả bộ như mới đến, làm ra bộ dáng thẹn thùng, câu nệ, hướng về Chu Thẩm chào hỏi: “Chào thím.”
Chu Thẩm cảm thấy cô gái này lớn lên quá đẹp rồi, hơn nữa nhìn sao cũng có chút quen mắt, không biết rốt cuộc là ai, nhưng Hề Mặc nhà mình là đại minh tinh, không chừng người bạn trước mắt này cũng là một danh nhân gì đó. Chu Thẩm cười ha hả hỏi Hề Mặc mấy câu, hỏi tên nàng, hỏi nàng làm việc ở đâu, Hề Mặc trả lời hiện tại đang cùng “Hề Mặc” nhà thím ở chung một đoàn phim, Chu Thẩm vui vẻ nói sau này khi phim ra mắt nhất định sẽ xem. Vừa nói chuyện rất tự nhiên vừa đi đến bên cạnh cầm lấy quà trêи tay của Nguyễn Dạ Sênh.
Nguyễn Dạ Sênh là lần đầu đến nơi này, huống hồ gì bây giờ ba Hề Mặc vẫn đang ở nhà ấm, hợp tình hợp lí mà nói, chuyện này quả thật không bình thường, khó tránh khỏi khẩn trương, tuy trêи vẻ mặt là mây trôi nước chảy, nhưng tận sâu bên trong, sớm đã căng như dây đàn. Vừa thấy Chu Thẩm đi tới cầm quà giúp mình, cô vô ý cúi người, gửi lời nói cảm ơn: “Cảm ơn.”
Chu Thẩm tổng cảm thấy lần này trở về biểu hiện của Hề Mặc hơi khác xưa, có gì đó lễ phép lại hờ hững, nhưng cũng vui vẻ nói: “Được rồi, sao vậy mới có một thời gian không trở về, vừa trở về tự dưng lại khách sáo với thím thế này.”
Nguyễn Dạ Sênh: “…”
Chu Thẩm cầm lấy quà, cười nói: “Con đấy, đứa nhỏ này, đừng có nói cảm ơn gì với thím, đây đều thuộc bổn phận thím phải làm, nói vậy nghe thật không hay chút nào.”
Bà đã làm ở nhà Hề Mặc rất lâu, cũng có thể nói là chứng kiến Hề Mặc từ nhỏ lớn lên. Hề Mặc sau này thành danh thì quanh năm suốt tháng bận rộn, sau đó lại chuyển ra ngoài sống, không thường xuyên trở về, khó khăn lắm mới trở về được một chuyến, bà nhìn nàng, càng nhìn càng thấy thích, trong lòng đã sớm ngọt ngào đến tâm khảm, tuy nhiên khi đối diện với một “Hề Mặc”, bất chợt hiện ra một ít khác thường, căn bản bà không thể phát hiện được.
Nguyễn Dạ Sênh biết rõ bản thân vừa rồi thất thần, cảm thấy hối hận, liếc mắt nhìn qua Hề Mặc, Hề Mặc chính là kéo lấy một gương mặt băng sơn tuyết lãnh, không nhìn ra được bất cứ một suy nghĩ gì, nhưng Nguyễn Dạ Sênh biết rõ, hơn phân nửa là nàng đang hứng thú nhìn xem náo nhiệt.
“Chu Thẩm, con mua cho thím một ít đồ, thím nhìn xem có thích hay không?” Cũng may là Nguễn Dạ Sênh phản ứng nhanh, đem túi lớn túi nhỏ các thứ để chuyển sự chú ý của Chu Thẩm.
“Thích, đương nhiên là thích rồi.” Chu Thẩm liên tục nói.
Nguyễn Dạ Sênh cuối cùng lần này đã nhập kịch được rồi, tuy nhiên thì cũng không phải là cô nhập kịch quá muộn, mỉm cười nói: “Thím còn chưa mở ra xem, nói thích cái gì chứ?”
Chu Thẩm cười đến không thể ngậm được miệng: “Cái này còn phải mở ra xem sao, mỗi lần con trở về đều mang quà theo, mà lần nào cũng là đồ thím thích. Mệt mỏi rồi, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một chút đi, thím đi chuẩn bị cơm tối cho mọi người.”
Đợi Chu Thẩm đi khỏi rồi, Nguyễn Dạ Sênh nghĩ là nên đi đến nhà ấm để chào hỏi ba Hề Mặc, cô cảm thấy như vậy theo lễ nghĩa sẽ càng chu đáo.
Hề Mặc liếc nhìn cô một cái, nói: “Cũng tốt.”
Hai người quay lại đi đến nhà ấm trồng hoa, chỉ tiện mang theo hộp lạnh đựng một ít giống hoa kia.
Phía sau trang viên là một mảng lớn hoa viên, các khu được thiết kế chằng chịt, bắt mắt, các loại hoa quý vừa vặn nở vào mùa thu. Mà có rất nhiều loại hoa cần trồng ở bên trong nhà ấm, ở phía đông của hoa viên là một diện tích nhà ấm trồng hoa khá lớn. Nhìn thấy cửa nhà ấm đang mở ra, Nguyễn Dạ Sênh đi vào, xa xa nhìn thấy ba nam nhân đang quay lưng ở đằng kia kiểm tra, tưới nước. Họ đều đang mang lấy một đôi ủng đi mưa ngang đầu gối, mặc trêи người một bộ đồ làm vườn, mang bao tay, từ góc độ này nhìn sang thì không nhìn thấy rõ mặt.
Có thể là lúc hai người đi vào tạo ra động tĩnh làm cho những người bên trong chú ý, ba người đồng thời nhìn về phía cửa, trong đó có một người đàn ông cao ráo lập tức quay đầu rời đi.
Nguyễn Dạ Sênh: “…”
Hề Mặc thấy cô đứng bất động tại chỗ, dùng một giọng nói vô cùng nhẹ nhàng nói với cô: “Đứng chờ ở đây, người vừa đi chính là ba tôi.”
“Ông ấy tại sao vừa thấy chúng ta lại bỏ đi?” Nguyễn Dạ Sênh không rõ tình huống, còn tưởng là đã mạo phạm tới chỗ nào, tâm thần bất định.
Hề Mặc tự động phiên dịch lại hành động của ba mình: “Ba tôi đi sang phòng nghỉ ngơi bên kia thay đồ. Nhìn thấy có khách đến, ông ấy cảm thấy ăn mặc như vậy đi gặp khách rất mất mặt.”
Nguyễn Dạ Sênh: “…”
Hề Mặc thấp giọng cường điệu: “Cô cứ làm như không nhìn thấy là tốt rồi.”
Nguyễn Dạ Sênh gật gật đầu: “…”
Hai người đứng yên, ở bên cạnh là một căn phòng nhỏ bằng kính, bên trong có mấy giàn hoa, xung quanh trưng bày ngay ngắn một ít chậu hoa, trong đó còn có một cái bàn cùng giá sách.
Hề Mặc nháy mắt, Nguyễn Dạ Sênh theo nàng đi vào căn phòng kia, dò xét mọi nơi, ánh mắt lại rơi xuống mặt bàn. Trêи bàn bày ra vài cuốn sách, xếp chồng bốn phía rất ngăn nắp, bên cạnh đặt thêm cây bút máy, hẳn là dùng để đánh dấu khi đọc sách. Mặc dù nhìn vào chỉ là một cây bút máy vô cùng đơn giản, nhưng Nguyễn Dạ Sênh đã thấy nhiều, trong lòng biết rõ đây là loại bút phiên bản giới hạn, giá cả đắt đỏ khiến người khác phải líu lưỡi, tự nhiên cũng rõ ràng người ngồi đọc sách ở đây là ai.
Cũng bởi vì những cuốn sách trêи bàn được đặt rất ngay ngắn, Nguyễn Dạ Sênh rất dễ dàng nhìn thấy được tên của vài cuốn sách, chỉ thấy những cuốn sách kia theo thứ tự là < Thực vật học >, < Ươm trồng giống > , < Cách chống sâu bệnh cho cây ươm >, dưới cùng đó có một bản < Làm thế nào để trở thành một người bố hiền ?>, còn có bản < Làm sao để cải thiện quan hệ với con cái? >.
Nguyễn Dạ Sênh: “…”
Hề Mặc đương nhiên cũng thoáng nhìn qua: “…”
Nguyễn Dạ Sênh nghĩ thầm, cái này chắc cũng phải làm như không thấy thì tốt rồi.
Cô sợ làm cho người khác nghi ngờ nên không dám tùy tiện đi đi lại lại, đành đứng yên tại chỗ, Hề Mặc trước sau cũng đứng đó cùng cô. Hai người ở trong căn phòng nhỏ này đợi một lúc, đợi mãi cũng không thấy động tĩnh gì, đưa lưng về phía cửa ra vào, hồi lâu nhìn nhau nhưng không nói gì, Hề Mặc lúc này xoay người sang chỗ khác, cũng may là cô không xoay theo, vừa quay người lại chỉ thấy một thân ảnh nặng nề đứng phía sau, quần áo thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm chỉnh nhìn xem hai người. Hề Mặc cảm giác được người nọ vẫn nghiêm khắc như vậy, trong nội tâm run lên, vô thức thì thào thốt ra: “…Ba.”
Hề Quý: “…”
Nguyễn Dạ Sênh: “…”
Một tiếng này hoàn toàn là do phản xạ có điều kiện, nguyên do là Hề Mặc từ nhỏ đến lớn đối với người ba Hề Quý này vô cùng kính sợ, như nàng nói là nàng sợ ba mình đến lưu lại một tâm lý rồi, dù cho nàng có chuẩn bị đầy đủ ra sao, sự xuất hiện thình lình này của Hề Quý càng làm cho nàng càng thêm hoảng sợ.
Nguyễn Dạ Sênh cả người cũng ngây ngẩn.
Vốn dĩ còn tự tin với hành động của Hề Mặt, tuyệt đối có thể thay thế cô có được biểu hiện tốt hơn một chút, lưu lại một ấn tượng tốt, nhưng xem ra kết quả của mình hình như là cúi mặt xuống đất mà đi luôn rồi.
Hề Mặc nói xong, một giây sau đó là một thân mồ hôi lạnh, xấu hổ tràn lên, liếc nhìn Nguyễn Dạ Sênh, không nhớ chuyện quan trọng là gì, đột nhiên không thấy sợ nữa, chỉ còn lại hối hận, hối hận là chưa cho Nguyễn Dạ Sênh ở trước mặt ba cô ghi được điểm ấn tượng cao. Hiện tại điểm ấn tượng đừng nói là điểm cao cái gì, kế cuối cũng không biết là có hay không, hiện tại chấm điểm âm cũng không nói quá.
Nhưng Hề Mặc phản ứng nhanh, không hiểu vì sao có tâm tư muốn vì Nguyễn Dạ Sênh cứu vãn tình thế, mặc dù trong nội tâm sóng gió quay cuồng, hành động vẫn như hạ bút thành văn, lập tức tiếp lời trầm thấp nói một lần: “…Ba Hề, chào…chào bác.”
Nàng lúc trước gọi là “ba” vốn là bị hù dọa đến sợ nên giọng nói là vô cùng nhỏ, gần như lúng túng, lần này nàng làm theo ngữ khí lúc nãy gọi một tiếng “Ba Hề”, tiếng trước tiếng sau liên quan với nhau, cái này giống với là do bị ngựng ngùng, câu nệ của người làm khách, mà thời gian nàng tiếp lời lại vừa đúng, lúc này sẽ khiến người nghe không rõ được là nàng đang gọi “ba”, mà gọi là “ba Hề”, tóm lại khi nghe xong, sẽ chỉ nghĩ là nàng vì khẩn trương mà có chút cà lăm, kêu hai tiếng “ba Hề”.
May mà về cách xưng hô với trưởng bối quả thật là có cách gọi này, chỉ là nó có phổ biến hay không thôi. Bạn bè của ba mẹ, khi gặp mặt chào hỏi cũng có thể dùng họ của người đó để xưng hô, ví dụ như bạn của ba mình họ Lý, có thể gọi là “ba Lý”, người bạn của mẹ mình họ Trần, có thể gọi là “mẹ Trần”, có nhiều nơi ngay cả hàng xóm láng giềng cũng có thể gọi nhau như thế, sẽ càng làm cho mối quan hệ thêm thân thiết.
Hề Quý sắc mặt hòa hoãn một ít, nhìn xem Hề Mặc, Nguyễn Dạ Sênh lên tiếng cứu nàng, thừa dịp, lúc này giới thiệu, nói: “Ba, cô ấy là người bạn hôm nay đi cùng con, Nguyễn Dạ Sênh. Vừa lúc cả hai đều có thời gian nghỉ ngơi, con mang cô ấy đến chơi.”
Hề Quý nghe Nguyễn Dạ Sênh nói chuyện, mặt chuyển hướng sang phía Nguyễn Dạ Sênh, nhàn nhạt lên tiếng.
Nguyễn Dạ Sênh nâng mắt lên, thời điểm còn học đại học, cô đã nghe không ít sinh viên bàn luận về gia thế của Hề Mặc, cho tới bây giờ ba của Hề Mạc cũng chưa từng lộ diện, lần này cũng có thể tận mắt nhìn, cận thận đánh giá rồi.
Vô số fans nghĩ rằng nữ thần Hề Mặc tướng mạo là đẹp tự nhiên không cần bàn đến. Nhìn tướng mạo Hề Mặc, căn cứ vào quy luật di truyền, chỉ cần suy đoán cũng biết là ba mẹ của Hề Mặc khẳng định vẻ ngoài là vô cùng xuất chúng, tuy đã dự đoán trước, nhưng hôm nay Nguyễn Dạ Sênh lần đầu nhìn thấy ba của Hề Mặc đúng là làm cho người ta sáng mắt.
Có một số người vẻ ngoài không bị tàn phá theo thời gian, Hề Quý chính là một trong số đó, khi trẻ ông rất anh tuấn, hôm nay tuổi tác cũng đã lớn, tuy vẫn đâu đó nhìn thấy những nếp nhăn, nhưng đó cũng chính là nét đẹp lão. Quan trọng là ông ấy đối với bản thân có những yêu cầu với những thói quen tốt rất nghiêm khắc, còn bảo dưỡng và rèn luyện rất phù hợp, rãnh rỗi thì chơi hoa, thoạt nhìn ông ấy tinh thần rất tốt. Ông ấy chỉ đứng đó, khí chất đã bất phàm, làm cho người khác phải sinh ý kính trọng.
Hề Quý ngữ khí hòa thuận chút ít, ngược lại hướng về Hề Mặc nói: “Nguyễn tiểu thư, chào, hoan nghênh con tới chơi”
“Cám ơn bác, bác Hề.” Hề Mặc rất ít khi thấy ông ấy dùng ngữ khí hòa thuận như thế nói chuyện với mình, tuy là biết thật sự là không phải nói với mình đấy, mà là nói với Nguyễn Dạ Sênh, nhưng nàng cũng không quá quen với chuyện này.
Hề Quý nói: “Không phải lúc nãy mới vừa gọi bác là ba Hề sao?”
Hề Mặc thật sự không muốn gọi ông ấy là ba Hề, cảm giác rất không thích ứng, lúc nãy gọi như vậy là hoàn toàn không thể khống chế, nhưng căn bản khó có thể lặp lại. Nàng suy nghĩ hiện tại phải giải quyết chuyện này, liền làm ra một bộ dáng câu nệ, tựa như tâm thần bất định lúc nãy còn chưa tan, nói: “Bình thường ở nhà con, thường gọi hàng xóm như thế, chỉ là thói quen nên con vô thức gọi như vậy, vừa rồi con suy nghĩ lại, cảm thấy như vậy thực sự là không thích hợp… thật sự là ngại quá, là con đường đột, để bác…để bác chê cười rồi.”
Hề Quý nói: “Là Tiểu Nguyễn con quá câu nệ, xưng hô cái gì chứ, cứ tùy ý là được rồi.”
Hề Mặc nghe Hề Quý tự nhiên từ Nguyễn tiểu thư đã đổi sang Tiểu Nguyễn, mượn thang leo xuống, nương theo sự cỗ vũ này một phen, cân nhắc hành động tương ứng với biểu hiện “câu nệ” lúc nãy, giảm bớt vài phần "câu nệ", cười nói: “Bác nói đúng.”
Hề Quý hướng nàng nhẹ gật đầu.
Nguyễn Dạ Sênh nhìn thấy hai người nói chuyện qua lại, không nhanh không chậm thay đổi xưng hô, ba đối với con có một chút thấu hiểu, tình cảm khắc sâu một chút.
“Trêи tay con cầm cái gì?” Hề Quý lúc này nhìn sang Nguyễn Dạ Sênh trêи tay đang cầm một chiếc hộp ướp lạnh, hỏi cô.
Nguyễn Dạ Sênh đem món quà mở ra, nói: “Giống hoa.”
Hề Quý nhìn chằm chằm vào những giống hoa kia, nhìn một hồi, lúc này mới đi đến bên cạnh chiếc kệ cầm lấy một bộ bao tay, cẩn thận chu đáo lấy mấy hạt. Nguyễn Dạ Sênh phát hiện Hề Quý vô cùng trầm ngâm, là loại tính cách bất hiện sơn bất lộ thủy, người thường rất khó có thể nhìn ra được ông ấy đến cũng là đang nghĩ gì, cô hiện tại cũng mang nét mặt giống ông ấy, không thể nhìn ra được gì, Hề Mặc nhìn thấy rồi hạ mắt.
*Bất hiện sơn bất lộ thủy: có ý nói những người không để lộ tài năng.
Hề Mặc lướt ánh mắt nhìn qua cô, Nguyễn Dạ Sênh ngầm hiểu, tranh thủ thời gian lấy điện thoại ra, mở ảnh chụp khi hoa nở đã chuẩn bị sẵn cho Hề Quý xem, nói: “Ba, đây là hình dáng khi nó nở hoa, nhìn xem.”
Hề Quý nhận lấy điện thoại, lại tiếp tục nhìn một hồi lâu, hỏi Nguyễn Dạ Sênh: “Từ chỗ nào đem về?”
Hề Mặc biết rõ thời cơ đã chín muồi, theo lời Nguyễn Dạ Sênh căn dặn lúc ở gara … ở trước mặt ba nàng thay Nguyễn Dạ Sênh gia tăng điểm ấn tượng, nói: “Bác trai, con nghe Hề Mặc nói là bác rất thích chơi hoa, mà đúng lúc, con có quen biết với một ông bác vừa lai tạo được vài giống hoa nên con mang tơi cho bác một ít.”
Hề Quý bên cạnh cất kỹ giống hoa vào, ngữ khí phát ra càng hòa thuận, nhìn về phía Hề Mặc, nói ra: “Đây không phải giống hoa bình thường, là Tiểu Nguyễn cố ý mang đến rồi, cám ơn món quà này của con, bác rất thích.”
“Bác thích nó là tốt rồi.”
Hề Quý cùng hai người trò chuyện, cuối cùng nói: “Hề Mặc, con đưa Tiểu Nguyễn đi nghỉ ngơi trước đi, ba ở bên nhà ấm bên này còn có chút việc phải làm, đợi lát nữa sẽ qua tới.”
Dứt lời lại bổ sung thêm một câu: “Phải tiếp đãi Tiểu Nguyễn cho tốt.”
“Bác trai, bác có việc bận, bọn con xin đi trước.” Hề Mặc diễn tiếp một hồi lễ phép, nhu thuận vô cùng tinh tế, trước khi đi vẫn không quên cúc cung tân tụy tặng thêm một cái cúi chào.
Hề Quý gật gật đầu lại.
Cuối cùng cũng có thể rời khỏi nhà ấm, sắc mặt Hề Mặc lập tức lạnh xuống, sau lưng cảm thấy càng lạnh thấu xương, toát ra toàn là mồ hôi lạnh.
Nguyễn Dạ Sênh nhớ lại tình hình vừa rồi, trong lòng vẫn còn có chút hoảng sợ nhưng phần nhiều hơn là mở cờ trong bụng, vô thức khoát cánh tay Hề Mặc: “Lúc mà cô gọi ông ấy là ba, tôi cho rằng hình tượng của tôi đã tan thành mây khói hết rồi. May mắn là cô cứu về kịp thời, cảm ơn cô ah, bằng không thì thật tôi phải tay không quay về rồi, ba cô sau đó quay sang nhìn tôi, quả thật cũng làm cho tôi cảm thấy được cái loại sợ hãi rồi mở miệng ra gọi ông ấy là ba.”
Hề Mặc: “…”
… Cô đây là đang cảm ơn tôi hay là đang làm tổn thương tôi vậy.
Hề Mặc nghĩ là sẽ đẩy cô ra, do dự một chút, vẫn là để cho cô dán như thế. Dù sao nàng bị Nguyễn Dạ Sênh dán như bánh bột lọc đâu phải là lần đầu nữa.
Được rồi.
“Ba của cô lúc nhìn mấy giống hoa kia, rõ ràng là không có biểu hiện gì là ông ấy thích món quà, vậy sao cô biết mà giúp tôi nói?” Nguyễn Dạ Sênh hỏi.
Hề Mặc lần nữa phiên dịch lại hành động của ba mình, nói: “Ba của tôi không biểu hiện trực tiếp, nếu như không thích, trêи cơ bản chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi thôi, quà cáp cho dù có tốt xấu gì, đối với ông ấy chỉ nhìn trong nháy mắt. Cô xem khi nãy ông ấy nhìn một hồi, rồi đi lấy bao tay, sau đó lại nhìn chằm chằm vào ảnh chụp, cái này nói lên đó là loại hoa mà trước nay ông ấy chưa từng gặp qua, đối với nó cực kỳ hứng thú, ông ấy căn bản không thể bỏ qua nó.”
Nguyễn Dạ Sênh cười tươi như hoa: “Đúng là cha con hiểu nhau.”
Hề Mặc: “…”
Nguyễn Dạ Sênh cảm thán nói: “Lần này may mắn có bác Dụ và Tiểu Thanh, tôi phải hảo hảo cảm ơn họ. Nếu sau này bác Dụ có tạo ra được một vài loài hoa hiếm, tôi phải ghi thêm điểm, mang tặng cho ba cô.”
Hề Mặc: “…”
…Cô vẫn chưa từ bỏ.
“Nếu như thân thể chưa đổi về, sau này phải hạn chế đến đây, ở trước mặt ba tôi diễn kịch thật sự là rất khó.” Hề Mặc trong lòng rất mệt mởi, đời này nàng chưa trải qua một áp lực nào lớn đến thế, kể cả khi quay phim cũng chưa từng trải qua.
Nguyễn Dạ Sênh đương nhiên cũng biết loại cảm giác này, kỳ thật áp lực của cô cũng vô cùng lớn, cảm giác như ở trêи đầu treo đủ loại đao, thương, côn, bổng còn ở phía dưới là vực sâu vạn trượng, thời điểm đối mặt với Hề Quý cả hai đều vô cùng khẩn trương, nếu như chỉ sơ sảy một chút thì tất cả sẽ bị vạch trần.
“Chuyện là sau khi thân thể đổi về cũng có thể đến đây sao?” Giọng nói Nguyễn Dạ Sênh mềm đi trong thấy.
Hề Mặc nói: “Đổi về được rồi nói sau.”
Sau đó nhìn nhìn bộ dạng như vậy của Nguyễn Dạ Sênh, không rõ cảm xúc lại nói: “Cô không phải đang hy vọng ở trước mặt ba tôi điểm ấn tượng có thể cao một chút sao? Vậy trước hết cô phải tích lũy rồi.”
Nguyễn Dạ Sênh: “…”
Nguyễn Dạ Sênh kéo tay Hề Mặc đi lên phía trước, đi chưa được mấy bước, nhịn không được hỏi: “Vậy cô cảm thấy tôi hôm nay ở trước mặt ba cô có được bao nhiều điểm? Không phải cô rất hiểu ba cô sao, chấm điểm thử xem?”
“Tám, chín điểm.” Hề Mặc nói.
Nguyễn Dạ Sênh phi thường kinh hỉ, cô nhìn ra hôm nay Hề Mặc lấy danh của nàng diễn rất chăm chú, bộ dạng trước kia của nàng đều không thấy đâu, nói rõ ra thì là nàng đang tận lực giúp cô ở trước mặt Hề Quý, vui mừng nói: “Điểm cao như thế?!”
“Max là một ngàn điểm.”
Nguyễn Dạ Sênh: “…”
…Cô chọc tức tôi!!!
Hề Mặc đột nhiên hỏi cô thích ăn những món gì, Nguyễn Dạ Sênh thuận miệng nói mấy món, Hề Mặc nghe rồi cũng không nói thêm gì nữa.
Khi quay trở lại phòng khách, Chu Thẩm cho hai người ăn một ít trái cây, lại hướng Hề mặc cười nói: “Nguyễn tiểu thư, con thích ăn món gì? Hôm nay con là khách quý, thím làm cho con vài món con thích.”
Hề Mặc vừa vặn nở ra nụ cười, còn nói cái gì Chu Thẩm quá khách khí rồi, kỳ thật là làm món ăn gì cũng được, món gì cũng có thể ăn, rồi tiếp tục nói: “Nghe Hề Mặc nói qua thím làm đồ ăn rất ngon, chắc là hôm nay con có lộc ăn rồi.”
Chu Thẩm cảm thấy miệng cô bé này quả thực rất ngọt, càng nhìn càng thấy thích, liên tục nói: “Nguyễn tiểu thư, đừng khách khí, con nói vài món đi, thím làm cho ah.”
Hề Mặc khách sáo đã xong, biết thời biết thế, nói tên vài món vừa rồi Nguyễn Dạ Sênh trả lời.