Nguyễn Dạ Sênh không ngờ Hề Mặc hiểu ý nàng đến mức này, vừa rồi nói với nàng câu đó ngữ khí còn nhu hòa như vậy, hiển nhiên là quan tâm đến nàng, mừng rỡ khiến trong lòng mềm mại như đường cát hòa tan, đôi mắt chăm chú nhìn Hề Mặc.
Tuy rằng nàng không mở miệng, nhưng mị sắc trong ánh mắt giống như có thể vắt ra nước, mỗi một giọt đều hàm chứa thiên ngôn vạn ngữ.
Hề Mặc bị ánh mắt của nàng nhìn nên hơi trốn tránh, tựa hồ có chút không được tự nhiên, kéo căng khuôn mặt xoay người đi đến thang máy.
Nguyễn Dạ Sênh trong lòng cười thầm, lập tức đuổi theo, cùng Hề Mặc sóng vai mà đi. Trong lòng nàng vui vẻ, đi trêи hành lang khách sạn đã quen thuộc đến nhàm chán lại thấy thành nơi nơi cảnh đẹp.
"Cô quan tâm tôi." Trong thang máy chỉ có hai người, Nguyễn Dạ Sênh không e dè, cười khanh khách nói.
Hề Mặc thực sự là đời này chưa thấy ai không biết rụt rè là thứ gì như nàng, không khỏi lạnh nhạt nói: "Đừng hiểu lầm. Tôi là sợ cô để tóc ướt, không cẩn thận để phát sốt, nếu như cháy hỏng đầu óc, đến lúc đó cho dù thân thể đổi lại được cũng là tôi xui xẻo."
Nguyễn Dạ Sênh vẫn nói: "Cô quan tâm tôi."
Hề Mặc: "…."
Rốt cuộc cô có đang nghe hay không!
Cô vốn tưởng rằng Nguyễn Dạ Sênh nhất định cũng sẽ giống như trước đây phải sặc lại một câu, nên đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt, dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của cô — Nguyễn Dạ Sênh không xấu miệng sẽ không sẽ không là Nguyễn Dạ Sênh.
Nguyễn Dạ Sênh vuốt mái tóc hơi rũ xuống, nhẹ nhàng nói: "Thật ra trong lòng tôi cũng không muốn thực sự đấu khổ với cô, cô coi như tôi miệng tiện đi. Nếu có một ngày, tôi không đấu khẩu với cô nữa, vậy là tôi đã thay đổi rồi."
Thanh âm của nàng nhẹ như gió, ánh mắt nhìn qua cũng mềm nhẹ như cánh hoa, dường như sau một khắc những lời này sẽ như hoa trong gió nhẹ nhàng bay đi, cũng chưa từng tồn tại trong thang máy phong bế này.
Hề Mặc ngẩn người, chỉ nghe đinh một tiếng, cửa thang máy mở nữa.
Đến tầng trệt, hai người một trước một sau bước ra, Hề Mặc nói: "Tôi ở đây chờ cô."
Nguyễn Dạ Sênh nghe cô nói như vậy cũng sẽ không mời cô cùng vào nên chỉ nói: "Tôi sẽ nhanh chóng trở lại." Trở về phòng thổi tóc.
Rất sợ Hề Mặc đợi lâu nên Nguyễn Dạ Sênh chỉnh lý xong lập tức lấy ba lô đi ra ngoài, xa xa đã nhìn thấy Hề Mặc đứng trước cửa thang máy, bên cạnh còn cắm một cọc gỗ Cố Tê Tùng. Hai người này cách nhau một khoảng xa, một người cao quý lãnh diễm, một người miệng hồ lô, cũng không thích nói, cho nên cũng không có trao đổi gì, mỗi người đứng một nơi.
Nguyễn Dạ Sênh nhìn Hề Mặc một cái, nói với Cố Tê Tùng: "Cố Tê Tùng, anh có việc tìm tôi?"
Cố Tê Tùng nói: "Tiểu Mặc, Đường tiên sinh nghe nói buổi tối cô có hẹn Nguyễn tiểu thư ăn cơm nên muốn tôi bảo vệ hai người."
Hề Mặc đứng một bên vẻ mặt âm trầm như bị sét đánh: "…."
Tiểu Mặc?
Lớn như vậy chưa từng có ai xưng hô cô như vậy, huống hồ còn là một vệ sĩ nửa đường không biết từ đâu mọc mặc dù hiện tại thân phận của cô do Nguyễn Dạ Sênh thế thân, nhưng Nguyễn Dạ Sênh cùng vệ sĩ này cũng không đến mức thân thuộc như vậy.
Hề Mặc từng chữ chậm rãi hỏi Cố Tê Tùng: "Cố tiên sinh, vừa rồi anh gọi cô ấy là gì."
" Tiểu Mặc." Cố Tê Tùng chính là một cái cọc gỗ không biết nhìn sắc mặt người khác, lúc này chỉ số thông minh lại mất điện, EQ số âm, vẻ mặt chính khí trả lời.
Nguyễn Dạ Sênh lập tức kéo Hề Mặc đến một bên, thấp giọng nói: "Trước đó có một lần tôi nói đùa bảo anh ấy xưng hô như vậy, không ngờ anh ấy xem là thật, có lẽ là không sửa được nữa rồi."
"Nói thật, cô rốt cuộc đào cho tôi bao nhiêu cái hố." Hề Mặc nói.
" Thật sự không bao nhiêu, lúc đó chính là nói đùa, tôi không biết anh ấy nghiêm túc như vậy, tất cả đều xem là thật, sau này sẽ không bao giờ như vậy nữa." Nguyễn Dạ Sênh mím môi, đầu hơi cúi xuống, chỉ giương mắt lên cẩn cẩn dực dực nhìn cô. Trước đây Hề Mặc dùng màu son tương đối thanh nhã, hiện tại Nguyễn Dạ Sênh sử dụng màu son tương đối yêu mị, lúc mím môi mang ra một vệt trơn bóng, hơn nữa có vẻ đáng thương.
Hề Mặc chăm chú nhìn Nguyễn Dạ Sênh, nhìn chăm chú một lúc, khuôn mặt vẫn kéo căng bất quá dần dần cũng có chút xu thế kéo căng không được. Một lát sau, giọng nói của cô hòa hoãn xuống, lặng lẽ nói: "Cô không thể bảo anh ta đổi giọng sao? Tôi nghe mà nổi da gà."
Nếu như sau này cùng Nguyễn Dạ Sênh đổi trở về, mỗi ngày nghe một vệ sĩ như kim cương tháp sắt dùng một loại ngữ khí như chày gỗ gọi cô Tiểu Mặc, thanh âm quá mỹ hảo cô không dám nghe.
Nguyễn Dạ Sênh cũng nhỏ giọng nói: "Không có cách nào, người khác tương đối… Cố chấp."
Xem ra việc này là ván đã đóng thuyền không có cách nào khác thay đổi được, Hề Mặc chỉ đành yên lặng nhẫn nhịn.
Nguyễn Dạ Sênh cúi đầu nhìn đồng hồ, nhìn về phía Cố Tê Tùng bên kia: "Anh ăn cơm tối chưa?"
Cố Tê Tùng nói: "Tôi đã ăn rồi, Tiểu Mặc."
Hề Mặc: "…."
Nguyễn Dạ Sênh căn dặn Cố Tê Tùng: "Lát nữa tôi đi ăn cùng Nguyễn Dạ Sênh, anh không cần đi theo, ở ngay nhà hàng dưới khách sạn, lại không ra ngoài, sẽ không có chuyện gì nữa. Anh chuyển cáo với Lộ Thanh Minh, bảo anh ta mỗi ngày không nên quá khẩn trương nữa, tôi thấy cũng mệt mỏi, mỗi ngày anh cứ theo sau như vậy, tôi cũng thấy bất tiện."
Cố Tê Tùng không lập tức trả lời, chỉ cúi đầu ủ rũ nói: "Tiểu Mặc, xin chờ một chút."
Hề Mặc: "…"
Cố Tê Tùng gọi 'Tiểu Mặc', loại xưng hô thân mật này phát ra không chút trầm bổng, thảm không đành lòng nghe, Hề Mặc nghe nghe, cảm giác bản thân đang bị lăng trì.
Cố Tê Tùng gửi đi mấy tin nhắn, sau khi nhận được hồi âm, gật đầu với Nguyễn Dạ Sênh.
Nguyễn Dạ Sênh nhất thời thở dài một hơi, Hề Mặc nháy mắt, hai người đi vào thang máy, cửa đóng lại, ngăn cách Cố Tê Tùng ở bên ngoài.
Vào phòng ăn đã đặt trước, dù sao chỉ có hai người, bàn lớn trong phòng, hai người an vị, ngồi rất gần nhau, Hề Mặc đem túi hoa quả tiện tay đặt trêи một cái ghế trống, cũng không nói gì.
Món ăn nhanh chóng dọn lên, ba món nóng một món ăn nguội, một món canh.
Nguyễn Dạ Sênh yên lặng ăn.
Hề Mặc cũng yên lặng ăn.
Bầu không khí này có chút vi diệu.
Nguyễn Dạ Sênh vừa ăn vừa dùng khóe mắt lặng lẽ quan sát Hề Mặc, thấy cô ăn chậm nhai kỹ, sống lưng thẳng tắp, dáng vẻ được giáo dưỡng tốt, cho dù hiện tại thay đổi thân thể, thì loại khí chất đó vẫn dĩ nhiên bộc lộ, dường như loại cao quý đó là bẩm sinh. Gia đình cô bối cảnh rất sâu, trải dài thương giới cùng chính giới, Nguyễn Dạ Sênh cũng nghe nói ba cô một mặt thương yêu cô, một mặt rồi lại yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, có thể từ nhỏ cô đã được dạy 'ăn không nói, ngủ không nói', lễ nghi dùng cơm quá mức nghiêm cẩn, dẫn đến mỗi lần cùng cô ăn cơm đều có một chút trầm lặng.
Cho dù trầm lặng, Nguyễn Dạ Sênh vẫn cảm thấy hài lòng.
Bất quá thỉnh thoảng cũng sẽ hy vọng lúc ở cùng nàng, cô có thể tự do tự tại hơn một chút, không cần luôn tuân theo những lễ nghi này. Nếu như trước mặt nàng cô không hề chú ý như vậy nữa, có thể thả lỏng hơn nữa, có phải có nghĩa là mầm cây bị nàng chôn kín trước đây có cơ hội nở hoa?
Nguyễn Dạ Sênh nghĩ vậy, một đũa thức ăn dừng giữa không trung, cũng không lo lắng việc đưa vào trong miệng, khóe môi cong lên thành một độ cong bất đắc dĩ.
Có thể trước đây chưa bao giờ nghĩ sẽ có kết quả gì, cũng không dám nghĩ, cho nên Nguyễn Dạ Sênh tương đối tùy tiện, cái gì cũng dám nói.
Nàng hiện tại đã dám nghĩ, nhưng lại bắt đầu thấp thỏm bất an.
Trước kia mang mặt nạ nụ cười, cái gì nàng cũng không sợ, một khi quá chú tâm chìm đắm trong đó, nếu như kết cục không như mong đợi, thương tâm khổ sở, có phải lại phải mang mặt nạ tự mình ɭϊếʍ vết thương. Từ đó bắt đầu, cảm giác an toàn của nàng tiêu tán từng chút, một mình lẻ loi độc hành, mang mặt nạ cẩn cẩn dực dực che chở chút ánh sáng mang tên hy vọng, không thể để nó tắt đi.
Nghĩ vậy, Nguyễn Dạ Sênh lại có một chút tự giễu mà mỉm cười.
Đó là rất xa xôi.
Có thể nàng không nên nghĩ xa như vậy.
Nàng phập phồng do dự trong cảm giác lo được lo mất này hồi lâu, thức ăn vẫn đặt trước miệng, không nuốt xuống.
Hề Mặc nhìn nàng một hồi lâu, rốt cục nhịn không được nữa, đêm quy tắc 'ăn không nói' quỷ quái vứt sang một bên, buồn bã nói: "Món ăn này rất thơm? Cô ngửi lâu như vậy."
Nguyễn Dạ Sênh: "…"
Nàng lập tức ăn vào, nghĩ vừa rồi lẽ nào Hề Mặc một mực chăm chú nhìn nàng, nhất thời có một loại xấu hổ khi tâm tư bị nhìn thấu. Bất quá cảm giác xấu hổ này chỉ là thoáng qua, từ trước đến nay nàng rất biết ngụy trang bản thân, khẽ động khóe mắt mỉm cười: "Tôi biết cô có chứng ép buộc, nhìn người khác gắp thức ăn nửa ngày cũng không ăn, cô khó chịu."
" Câm miệng." Hề Mặc liếc mắt nhìn nàng.
Nguyễn Dạ Sênh lại gắp một đũa thức ăn, bưng chén gắp thức ăn đến bên miệng, chính là không há miệng ăn, chỉ liếc mắt chăm chú nhìn Hề Mặc.
" Đừng ấu trĩ." Hề Mặc nói: "Mau ăn đi."
Nguyễn Dạ Sênh vẫn không ăn, cố ý làm khó người có chứng ép buộc này.
Hề Mặc biết nàng cố ý làm chuyện xấu, cười nhạt: "Tôi đút cô."
Nói xong liền muốn đến, Nguyễn Dạ Sênh đâu nghĩ đến cô bình thường quan tâm lễ nghi quan tâm như vậy, ngồi ngay ngắn dáng vẻ ưu nhã, hiện tại dĩ nhiên sẽ bỏ mặc quy củ mà dùng chiêu này, làm nàng sợ đến trở tay không kịp, đũa thức ăn trực tiếp nhét vào trong miệng, hi hi hồ đồ nhai mấy cái rồi nuốt mất.
Nguyễn Dạ Sênh: "…."
Hề Mặc cũng không ngờ nàng đã vậy còn quá chật vật mà nuốt mất, lập tức đứng lên rót một ly nước, đưa đến trước mặt nàng.
Nguyễn Dạ Sênh trợn to đôi mắt, nhìn cô.
Hề Mặc ý bảo nàng uống nước, nhẹ giọng nói: "Nghẹn rồi?"
Trêи mặt Nguyễn Dạ Sênh câu ra một mảnh đỏ ửng quỷ dị, thần sắc bình tĩnh tiếp nhận ly nước Hề Mặc đưa tôi, uống từng ngụm nhỏ.
Hề Mặc thấy nàng không bị nghẹn lúc này mới dường như thả lỏng, một lần nữa ngồi trở lại ghế của mình, tiếp tục sử dụng lễ nghi trêи bàn ăn, chỉ là ngoài miệng nói: "Ăn nhanh như vậy làm gì, biểu diễn bò sữa ăn cỏ?"
Nguyễn Dạ Sênh uống nước xong, nghĩ đến cô dĩ nhiên nói chuyện với nàng lúc dùng cơm, hơn nữa rất có ý vui đùa, tâm tình cùng đỏ ửng trêи mặt đều trở nên vi diệu như nhau, nàng che lấp một chút, giả vờ rộng rãi thừa nhận: "Đúng vậy. Bất quá cô còn đặc biệt cho bò sữa uống nước, lẽ nào cô là người chăn bò? Cô nuôi tôi sao?"
Hề Mặc trả lời lại một cách mỉa mai: "Cô hiện tại dùng thẻ của tôi, ta không nuôi cô sao?"
Nguyễn Dạ Sênh: "…"
Hề Mặc cũng dừng lại, thấy nàng sửng sốt, cho rằng Nguyễn Dạ Sênh đã hiểu lầm gì đó. Dù sao Nguyễn Dạ Sênh từ trước đến nay rất có lòng tự trọng, vốn dĩ một mực vì dùng thẻ của Hề Mặc là bận tâm, nhưng cũng bởi tình huống đặc biệt thu nhập của nàng lại không cách nào gánh chịu tiêu phí cấp bậc ảnh hậu của Hề Mặc, chỉ là phí dụng bảo dưỡng hằng ngày cũng đắc làm người ta líu lưỡi, cũng là không có cách nào nên nàng mới dùng thẻ của Hề Mặc, trong lòng âm thầm dự định sau này có tiền sẽ trả lại cho Hề Mặc.
Hề Mặc có chút xấu hổ, thấp giọng nói: "Tôi không phải có ý đó. Ý tôi là tôi dùng thẻ của mình nuôi cơ thể mình, chuyện này rất bình thường, hiện tại cô cũng dùng cơ thể của tôi, cho nên tôi nuôi cô, cũng rất bình thường. Cô đừng hiểu lầm."
Nguyễn Dạ Sênh biết rõ tính cách của cô, tuy rằng lạnh lùng tự ngạo lại chưa bao giờ thực sự muốn tổn thương tự tôn của nàng, sao nàng lại hiểm lầm đây, nàng chỉ là bị hàm ý ám muội khi Hề Mặc nói 'nuôi nàng' làm kinh sợ mà thôi — cho dù Hề Mặc cũng không phải có ý đó.
Hiện tại Hề Mặc cứng rắn giải thích như vậy, Nguyễn Dạ Sênh lại càng muốn nở nụ cười, nàng mỉm cười nói: "Tôi biết. cô 'nuôi tôi', tôi rất hài lòng, cô cũng đừng lo lắng tôi sẽ hiểu lầm."
Hề Mặc không nói tiếp, nhìn sắc mặt tựa hồ yên tâm rồi.
Ăn đến sau đó, tay của Nguyễn Dạ Sênh không chú ý, không cẩn thận đụng phải đầu gối của mình, đau đến nàng nhíu mày, hoãn một hồi lâu mới miễn cưỡng đỡ hơn một chút, bưng nước uống một ngụm.
Hề Mặc nhìn hết biểu tình của nàng vào trong mắt, cũng chau mày, đột nhiên nói: " Cô bôi thuốc rồi sao?"
Đương nhiêu là ý chỉ đầu gối của nàng. Quỳ nhiều lần như vậy, không cần phải nói cũng biết rất đau.
Nguyễn Dạ Sênh hiểu được, lắc đầu, tiếu ý dĩ nhiên nổi lên: "Không, tôi cho rằng không có việc gì."
Trước đó bởi vì Đinh Phái khẩn trương dẫn đến nhiều lần NG, nàng tiền tiền hậu hậu quỳ rất nhiều lần, đầu gối thật ra đều quỳ tím xanh rồi. Ban ngày bận rộn đến không có thời gian, đau đớn do bị bầm vừa chậm rãi phát tác, trước đó còn không rõ ràng, sẽ không quá để ý, sau khi kết thúc công việc lại một lòng một dạ nghĩ buổi tối cùng Hề Mặc ăn cơm, cũng không lo lắng việc bôi thuốc, hiện tại phát đau nhức, chạm một chút liền đau không chịu nổi.
Hề Mặc đứng lên, đi đến chiếc ghế trống, lật tìm trong túi hoa quả, lấy ra một túi nilon nhỏ.
Bên trong là thứ gì, cô cũng không nói, mà đem túi nhỏ đưa cho Nguyễn Dạ Sênh.
Nguyễn Dạ Sênh nhận lấy xem thử, phát hiện bên trong là một lọ thuốc mỡ tan bầm lưu thông máu, từ hình ảnh bên ngoài cho thấy chính là của hiệu thuốc bên ngoài khách sạn, Nguyễn Dạ Sênh nhớ kỹ sau khi rời hiệu thuốc Hề Mặc thì đi vào cửa hàng hoa quả, hẳn là trước đó đã mua.
Chăm chú nhìn lọ thuốc hồi lâu, ý cười trong ánh mắt Nguyễn Dạ Sênh cũng sắp tràn ra.
Nàng không biết vì sao không biết muốn đi cửa hiệu hoa quả, cũng không biết Hề Mặc làm gì ở cửa hàng hoa quả, nhưng chí ít nàng biết vì sao Hề Mặc muốn đến hiệu thuốc.
Là vì nàng.
Hoặc là nói, là vì đầu gối của nàng.