Người Hề Mặc bị dòng nước từ vòi sen bao lấy, hơi nóng mịt mù bốc lên, khi Nguyễn Dạ Sênh đến hôn nàng, hai mắt nàng nhắm lại, lúc này đôi mắt nàng chầm chậm mở ra, trước mặt như có một tầng sương bao phủ.
Dáng vẻ Nguyễn Dạ Sênh hôn nàng cũng mờ ảo.
Mông lung như cách một tầng lụa mỏng, không quá rõ ràng nhưng từng sợi tơ như thể quấn chặt lấy nàng, ánh mắt Hề Mặc cũng bị Nguyễn Dạ Sênh khống chế, không thể rời đi gương mặt Nguyễn Dạ Sênh.
Tay Hề Mặc vẫn còn ôm lấy cơ thể Nguyễn Dạ Sênh, đầu ngón tay nàng khẽ động trên làn da, tinh tế, mềm nhẹ như hòa vào làn nước ấm, cứ thể quấn lấy bàn tay nàng.
"Cậu... không muốn hôn mình?" Nguyễn Dạ Sênh thấy nàng trì trệ không phản ứng, lại tiến sát vào.
Hô hấp của Hề Mặc nóng hơn, nàng không trả lời, bộ đồ ướt sũng dán chặt vào người nàng, đường cong nơi ngực phập phồng.
Nàng... có muốn hôn Dạ Sênh không?
Hề Mặc tự hỏi trong lòng.
Trước đó, khi môi cả hai dán vào nhau, tuy phần lớn thời gian là nàng bị động và không đáp lại, như thể trong sự đột ngột ấy, sự đề phòng và hoảng hốt khiến nàng không biết mình phải đáp trả lại thế nào.
Nhưng vẫn có khoảnh khắc, nàng đã thật sự không kiềm được mà ngậm cánh môi Nguyễn Dạ Sênh.
Có lẽ vì dòng nước ấm đang xối lên người nàng, nàng cảm giác lúc đó còn hoàn hảo, còn mềm mại hơn rất nhiều khi nàng vô tình chạm vào môi của Nguyễn Dạ Sênh lúc ăn quả anh đào.
"Tới nước này rồi mà cậu vẫn cứ như cái đầu gỗ vậy sao?" Nguyễn Dạ Sênh vòng tay ôm lấy cổ nàng, trong hơi nước mông lung ngước nhìn nàng: "Lúc nãy mình hôn cậu, cậu... chỉ đáp lại mình chút ít vậy thôi à."
Lời nói làm người ta động lòng, mang theo đôi chút tiếc nuối.
Trái tim Hề Mặc đột nhiên thắt lại.
"Mình rất thích hôn cậu." Ngón tay Nguyễn Dạ Sênh chậm rãi vuốt ve cánh môi của Hề Mặc, làm nơi đó trở nên hồng hào hơn, dụ hoặc hơn, cô thì thầm: "Nếu cậu cũng... thích hôn mình, vậy thì tốt biết bao nhiêu."
Trái tim Hề Mặc run lên.
Đây là ước muốn của Nguyễn Dạ Sênh?
Giây phút này, Hề Mặc thật sự muốn thỏa mãn ước mong của Nguyễn Dạ Sênh.
Nếu Nguyễn Dạ Sênh thích mình hôn cậu ấy.
Vậy thì... hôn.
Hề Mặc không còn do dự, kéo Nguyễn Dạ Sênh đến gần mình, ghì chặt cô vào lòng, khẽ cúi xuống, dưới dòng nước đang tuông chảy, nàng hôn lên môi Nguyễn Dạ Sênh.
Cuối cùng cũng nhận được nụ hôn từ sự chủ động của nàng, người Nguyễn Dạ Sênh nhẹ run, nóng bỏng đón nhận nụ hôn của nàng.
Ban đầu, Hề Mặc hôn rất ngây ngô.
Bởi từ trước đến nay, nàng chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình hôn một ai đó, cũng chưa từng hôn trên màn ảnh. Nhưng cuộc sống bây giờ, muốn thấy được hình ảnh hôn nhau là chuyện dễ dàng, huống chi nàng còn là một diễn viên, chưa từng ăn thịt heo nhưng ít nhất cũng không thể nào chưa thấy heo chạy, thế nên đây không hẳn là vấn đề, nàng chưa thuần thục vì đây là lần đầu nàng chạm môi theo đúng nghĩa hôn nhau.
Hoặc cũng bởi vì nàng có chút hồi hộp.
May mắn có Nguyễn Dạ Sênh chỉ đường dẫn lối, đôi lúc hôn sâu nàng, Hề Mặc hiểu, cũng quấn lấy cô.
Môi lưỡi quấn quít, Hề Mặc dần làm chủ màn hôn, một tay nàng chạm lên chiếc eo thon của Nguyễn Dạ Sênh, tay khác nàng đặt trên lưng cô, chầm chậm di chuyển. Nguyễn Dạ Sênh thõa mãn với nụ hôn của nàng, khe khẽ vang lên tiếng rên.
Thỉnh thoảng Nguyễn Dạ Sênh tách ra một lúc, như lạt mềm buộc chặt, quyến rũ lấy nàng, cố kiềm lại hơi thở: "Cậu... không biết phải làm gì, vậy thì tối nay cứ hôn mình thật nhiều, được chứ?"
Hề Mặc luyến tiếc vì cô rời môi, lần nữa tiến đến hôn cô, làm nụ hôn thêm sâu sắc.
Trả lời Nguyễn Dạ Sênh bằng hành động, nàng sẽ hôn cô... thật nhiều.
Trong tiếng nước chảy, hơi nước chầm chậm bốc lên.
Bốn phía trắng xóa, khóa lại hai người bên trong.
Và dòng suy nghĩ của Hề Mặc cũng mông lung trong luồng ánh sáng, như thể hồn của nàng vẫn bị nhốt trong giấc mơ, không nỡ tỉnh lại, còn thể xác thì vẫn nằm trên giường và ôm chặt Nguyễn Dạ Sênh từ phía sau, thậm chí theo tiềm thức, đôi tay của nàng còn nhè nhẹ xoa trên người Nguyễn Dạ Sênh.
Nàng và Nguyễn Dạ Sênh trong lòng nàng, rõ ràng đang mơ hai giấc mơ khác nhau.
Nhưng lại quấn lấy nhau, cùng nhau chìm đắm.
Chỉ là Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc còn được nằm mơ, mà Úc An ở cách đó chỉ một bức tường lại không dám nhắm mắt.
Vất vả lắm mới chờ đến khi Trầm Khinh Biệt tắm xong, nàng cứ tưởng Trầm Khinh Biệt say khước như thế sẽ đi ngủ trong tích tắc, ai ngờ Trầm Khinh Biệt uống quá nhiều mộng rượu lại không dễ ngủ như đã nghĩ, cả một đoạn thời gian cô cứ trong trạng thái phấn khởi.
Không phải Trầm Khinh Biệt uống say đến phát điên, mà trông rất ngoan ngoãn nhưng lại có tác động đến Úc An. Hoặc ôm gối nằm lăn qua lăn lại ở trên giường, từ đầu trên lăn xuống đầu dưới, miệng thì cứ lải nha lải nhải chuyện gì đó, hoặc ôm gối nằm đi xuống giường, đi tới đi lui, loanh quanh như người mộng du.
Miệng cũng lẩm nhẩm không ngừng.
Vốn Úc An sắp mơ màng ngủ thì lại nghe thấy tiếng lải nhải của cô đến đau đầu, đã có chút tức giận nhưng khi thấy Trầm Khinh Biệt gác cằm lên chiếc gối, nghiêng đầu với đôi má ửng đỏ rồi chăm chú nhìn nàng, người nàng như có gì đó vỡ ra, chỉ còn lại mỗi tiếng thở dài.
Thôi đi.
Ai mượn... dễ thương như vậy.
Cuối cùng khi Trầm Khinh Biệt ngừng lại, ngã xuống chiếc giường, Úc An mới được thở phào một hơi. Vì khi thấy Trầm Khinh Biệt như vậy, nàng cũng không dám đi khỏi, đành phải tắm tại phòng của Trầm Khinh Biệt, thậm chí khi tắm còn phải lo lắng, để ý từng tiếng động ở trong phòng.
Úc An tắm xong đi ra, tóc cũng không dám sấy vì sợ ồn đến Trầm Khinh Biệt, chỉ phải dùng khăn lông lau tóc.
Rồi Trầm Khinh Biệt lại lăn lộn, búng người, từ trên giường bật dậy.
Úc An: "..."
Nàng giật mình, đang lau tóc cũng phải ngừng lại, nhìn cô một lúc, thấy Trầm Khinh Biệt chỉ ngồi dậy chứ không còn những hành động điên điên khi say, nàng mới miễn cưỡng yên tâm, tiếp tục lau tóc.
"... A Úc." Trầm Khinh Biệt ngồi, như đang nói mê.
Úc An vội đi đến, ngồi xuống ở mép giường.
Trầm Khinh Biệt hé mở mắt, vì say mà có chút ngây dại. Đến lúc cô quay lại, nhìn thấy Úc An, đôi mắt mới thanh tỉnh hơn một ít, rồi gọi nàng: "... A Úc."
Úc An nghe tiếng gọi mềm mại đó của cô, tim cũng tan chảy, càng tỏ ra lo lắng hơn: "... Sao chưa ngủ mà còn lăn lộn nữa."
"... Ngủ?" Trầm Khinh Biệt nghiêng đầu.
"Khuya rồi, em lại uống say, nhanh ngủ đi." Úc An nói.
"A Úc, chị định về phòng của chị ngủ phải không?" Trầm Khinh Biệt đã có lại chút ý thức nhưng nói chuyện vẫn thiếu rõ ràng: "Chị... ngủ lại đây đi"
Úc An im lặng, không trả lời cô.
Trầm Khinh Biệt tưởng là nàng không đồng ý, nhướng người đến, lay cánh tay nàng, nói: "A Úc... từ hồi ở Hắc Trúc Câu về, chúng ta chưa có ngủ chung với nhau, ngủ với em một lần đi."
Úc An: "..."
...Cái câu này, nhiều nghĩa lắm đó.
Nếu không phải nàng biết Trầm Khinh Biệt là dạng gì, nói không chừng đã bị lời nói "mập mờ" này mê hoặc. Trầm Khinh Biệt căn bản không biết cái gì là mập mờ cả, em ấy vốn là đồ khờ.
"Được, đêm nay chị ngủ lại đây." Úc An bất đắc dĩ nói: "Em coi em say tới mức nào kìa, nếu hôm nay không có chị trông coi em, đoán chừng tối nay ngủ chắc là rơi xuống giường mất."
"Hay quá." Trầm Khinh Biệt híp mắt, trong men say cười lên: "Cuối cùng em cũng được.... ngủ với A Úc."
Nói xong, lại cúi đầu, như bất tỉnh.
Úc An hết cách với cô, vừa lau tóc vừa trông coi cô, cảm thấy bản thân sao lại có lắm thứ phải lo.
Trầm Khinh Biệt ngồi đến chán chê nhưng cũng không thể ngủ được, thế là đưa tay kéo áo ngủ của mình ra, lát thì cuốn vạt áo nghịch ngợm.
Úc An không thể nhìn được nữa lại không biết phải nói thế nào, chỉ đành mặc cô.
Trầm Khinh Biệt cuốn vạt áo, đầu gật gù, lát sau, vén cả áo của mình lên, lộ ra chiếc bụng trắng nõn.
Úc An: "..."
Cô cúi xuống sờ sờ, vẻ mặt cực kỳ hài lòng, vì vậy lại kéo áo ngủ lên cao hơn, như thể phải để cho Úc An nhìn thấy món đồ tốt của mình, nói với Úc An: "A Úc... cho chị coi cơ bụng của em nè, em tập lâu lắm đó."
Úc An: "..."
Trầm Khinh Biệt đưa mình đến gần hơn, nên nó hiện ra trước mặt Úc An, cô đưa tay nắm lấy tay Úc An đặt lên bụng mình, miệng nói: "Chị sờ thử đi, thấy thế nào... hì hì... em luyện tốt chứ?"
Tay Úc An cứng đờ chạm lên làn da của cô.
Nóng bỏng tay.
"Sao chị lại... ngồi im vậy?" Trầm Khinh Biệt kéo tay nàng qua qua lại lại trên người mình: "Chị không sờ, sao biết được cơ bụng của em có rắn chắc không."
Úc An không còn tí sức nào để nắm lại chiếc khăn lông trong tay mình, nó rơi xuống giường. Bàn tay bị Trầm Khinh Biệt nắm lấy dường như cũng không còn chịu sự điều khiển của nàng, dưới sức lôi kéo của Trầm Khinh Biệt, ngón tay chạm vào làn da trắng mịn như lòng trắng trứng.
"Khanh Khanh, em... em đừng..." Úc An nói năng cũng đã mất lưu loát.
"Đừng... cái gì?" Sau khi say, Trầm Khinh Biệt càng ngốc hơn.
Để thể hiện lời nói một cách trực tiếp hơn, cô vẫn không buông tay, ánh mắt như dại ra nhìn Úc An chăm chú, sau một lúc nhìn Úc An, đột nhiên nhích người sát vào.
Tim Úc An đập loạn lên.
Trầm Khinh Biệt hôn nhẹ lên má của Úc An, rồi rụt về.
Úc An như bị điện giật, suýt chút nữa run rẩy lăn xuống giường. Dù gì cũng là người từng trải qua nhiều sóng to gió lớn, ai mà ngờ thuyền của nàng bị lật chỉ vì Trầm Khinh Biệt, nàng hoảng hốt vỗ vỗ lên mặt mình.
Ngày trước, khi chụp hình tự sướng với nàng, Trầm Khinh Biệt cũng từng hôn lên mặt nàng.
Nhưng lúc này đây, nàng cảm thấy xương tủy của mình đang tê dại cả lên.
Trầm Khinh Biệt nhìn nàng, trong men say mơ màng, nói: "A Úc, chị đẹp quá, ngửi... cũng thơm thơm."
Nhất thời Úc An không biết nói tiếp câu chuyện thế nào, tim nàng đập vô cùng mãnh liệt, qua một lúc lâu, nàng mới nói: "... Nên mới muốn hôn chị?"
"Tại vì em thấy chị rất tốt." Trầm Khinh Biệt: "Mới muốn hôn chị một cái."
Cô say không biết trời đất, Úc An biết, rất có thể thực tế cô không hề có ý muốn này thế nhưng nàng vẫn rơi vào cái hố đó, ma xui thế nào lại nói: "Khanh Khanh, chị cũng thấy em rất tốt, vậy... chị hôn em được không?"
"Đương nhiên được, hai chúng là chị em tốt mà, còn nói mấy chuyện đó làm gì, đương nhiên muốn hôn... cứ hôn." Trầm Khinh Biệt đưa mặt mình đến, chỉ chỉ vào gương mặt non mịn của mình, nói: "Nè, cho chị hôn."
Sau một hồi do dự, Úc An dè dặt nghiêng sang, hôn một cái lên má Trầm Khinh Biệt.
"...Hôn rồi." Úc An nhẹ nói.
Hai mắt Trầm Khinh Biệt sáng lên, tiến đến gần hơn: "... Em muốn nữa."
Ánh mắt Úc An chuyển từ mặt Trầm Khinh Biệt đến đôi môi.
Môi hơi vểnh lên, có chút hồng hào.
Trầm Khinh Biệt đưa mặt đến gần, hối thúc nàng.
Úc An chạm nhanh lên môi Trầm Khinh Biệt một cái, luống cuống lui về, hai bên tai trở nên ong ong, trong lòng không ngừng tự vấn bản thân, nàng đang làm cái quái gì vậy, nàng bị... điên rồi sao.
Trầm Khinh Biệt sửng sốt.
Nhất thời cô có chút khó tin: "A Úc, chị... chị hôn lên môi em?"
"Chị xin lỗi, Khanh Khanh." Bị cô hỏi như vậy, hiếm khi Úc An lại lắp bắp, cảm giác say cũng theo đó nồng lên: "Chị... chị uống say, hoa mắt nên hôn nhầm chỗ, thật ra chị chỉ muốn hôn lên mặt em."
Chưa được sự cho phép của Trầm Khinh Biệt mà đã hôn lên môi em ấy, trong lòng nàng thấy rất hối hận và tự trách.
Đặc biệt, lúc này Trầm Khinh Biệt còn không được tỉnh táo như vậy.
Úc An chỉ muốn tát cho mình một cái.
Trầm Khinh Biệt vươn lưỡi nếm môi của mình, như thể có hương vị của Úc An, lát sau, cô lẩm nhẩm: "Rất dễ chịu."
Úc An giật mình, cho rằng tai mình đã nghe nhầm.
Trầm Khinh Biệt cảm thấy như vừa được nếm một thứ gì đó ngọt lành, thấy Úc An không hôn nữa, trong men say cô tự mình dâng đến, hai tay ôm lấy Úc An, như đang treo trên người nàng, nói: "A Úc, muốn... muốn nữa."
"Muốn... cái gì?" Tay Úc An ôm nàng run run.
"Muốn chị hôn em nữa." Hai mắt Trầm Khinh Biệt lắp lánh: "A Úc, hôn em, hôn lên môi em đi, em thấy nó còn dễ chịu hơn hôn lên má nhiều."
Úc An khó khăn nuốt nước bọt, nói: "Khanh Khanh, đừng lộn xộn nữa, ngủ đi."
Đương nhiên nàng muốn hôn em ấy.
Nhưng lý trí đang mách bảo nàng, không được. Trầm Khinh Biệt đang say, vốn đã khờ, say xong cái gì cũng không biết, sao lại biết được hôn lên má và hôn lên môi có ý nghĩa khác nhau thế nào.
Trầm Khinh Biệt không thấy Úc An hôn mình, tự đến hôn lên môi Úc An.
Úc An: "!"
Trầm Khinh Biệt chếnh choáng, thấy môi Úc An cực kỳ mềm, đôi má cô nóng lên, nhấm nháp đôi môi Úc An. Thậm chí còn dùng lưỡi chạm, tim Úc An tê dại, không còn kiềm chế được, môi dưới khẽ run tách ra.
Lưỡi Trầm Khinh Biệt khẽ đi vào.
Mọi căng thẳng trong suy nghĩ Úc An thoáng chốc đứt đoạn, thế giới chỉ còn lại miên man.
Trầm Khinh Biệt như con thú nhỏ nếm lấy hương vị trong miệng Úc An, tay khoác lên người Úc An tới lui. Cảm giác say cũng bao trùm lấy Úc An, phiêu bồng đón lấy nụ hôn không có bất kỳ quy luật của Trầm Khinh Biệt.
Vốn Trầm Khinh Biệt không hề biết hôn, Úc An đành dịu dàng dẫn dắt cô.
Không biết ai là người đạt giới hạn trước, cũng không biết ai là người đã cởi quần áo của đối phương trước, hai người trong cơn say, theo bản năng quấn lấy nhau, hòa lấy nhau.
Lúc sau, càng hỗn loạn hơn.
Úc An ôm Trầm Khinh Biệt trong lòng, tay khác hoạt động, để cô gọi tên mình.
"...A Úc." Trầm Khinh Biệt không có một chút kinh nghiệm, dần dần được Úc An khai mở, gần như mang theo tiếng nức nở vụn nhặt, gương mặt ửng hồng.
"Khanh Khanh." Úc An thì thầm bên tai dỗ dành cô: "Em...có thích chị không?"
"...Hả?" Âm thanh thắc mắc của Trầm Khinh Biệt bị tiếng thở dồn dập của cô ngăn đi mất.
Úc An nghe thấy âm thanh ấy, chỉ hận không thể ôm lấy cô chặt hơn, xoa lấy cô nhiều hơn.
Một đêm ở quán bar nọ trở nên dài dằn dặt, không thấy mỏi mệt.
Sáng ngày hôm sau, Nguyễn Dạ Sênh tỉnh dậy trong mông lung, giây phút đó, cô gần như không cảm nhận được sự tồn tại của cơ thể mình. Đôi mắt nặng nề, phải cố gắng nhiều lần mới mở ra được, cô nhìn vào luồng sáng nhè nhẹ chiếu vào phòng sau bức màn.
Ánh sáng mơ hồ, làm cô nhớ lại thứ ánh sáng trắng xóa trong giấc mơ.
Con người, đôi khi sẽ quên mất giấc mơ mà mình gặp được, nhưng giây phút hiện tại, giấc mơ mà Nguyễn Dạ Sênh vừa mơ lại như cuốn phim đang chầm chậm hiện về, hiện lên một cách rõ ràng trong đầu cô.
Ngay cả cái ôm, nụ hôn và dáng vẻ tước đoạt lấy cô của Hề Mặc đều rất chân thật hiện lên trước mắt.
Nguyễn Dạ Sênh đỏ mặt, cắn chặt môi, tim loạn nhịp. Cô thầm nghĩ, mộng rượu của Yên Nương không hề là đồ giả. Cô đã thật sự mơ thấy điều mình mong muốn, cho dù chỉ là một giấc mơ cũng đủ khiến cô thỏa mãn.
Sau khi hồi tưởng lại giấc mơ đó, cảm giác thực tại của cô cũng dần dần quay lại.
Chỉ là... cảm thấy có gì đó không đúng.
Sau lưng đang có người ôm chặt lấy cô, mà đôi tay của đối phương từ phía sau vòng tới, đưa vào bên trong quần áo của cô.
Đầu óc Nguyễn Dạ Sênh đóng băng trong vài giây, cũng không dám xoay người lại, cứng ngắt nằm im ở đó.
Cảm giác gần gũi quen thuộc mách cho cô biết, người đang ôm cô phía sau là ai.
Hề Mặc hình như vẫn chưa tỉnh, nhưng tay lại cứ động đậy bên trong quần áo của Nguyễn Dạ Sênh, rồi chạm phải nơi nào đó mềm mại, đẫy đà.
Nguyễn Dạ Sênh bỗng cong người: "..."
Giấc mơ đêm qua và thực tại đang lẫn lộn vào nhau, khiến cho nỗi lòng vừa mới bình thản lại bị khuấy động đến biển thét sóng gào.
"Haaa... Dạ Sênh." Hề Mặc dán vào cổ cô, nỉ non: "Xin lỗi... mình... không biết làm."
Nguyễn Dạ Sênh nhận thấy dường như Hề Mặc đang nói trong vô thức, tức khắc thở cũng không dám thở mạnh, cố gắng kiềm lại trái tim đang xao động, tiếp tục lắng nghe.
Hề Mặc lại không nói gì nữa.
Nguyễn Dạ Sênh thất vọng, cô cũng không rõ câu nói không đầu không đuôi của Hề Mặc là ý gì, Hề Mặc không biết làm gì? Lẽ nào đang mơ thấy mình và cậu ấy đang làm chuyện gì đó, cậu ấy không biết làm nên cảm thấy có lỗi?
Cô cố nín thở để giữ im lặng trong một lúc, rồi lại chờ đến khi Hề Mặc thức dậy.
Hề Mặc mở mắt, Nguyễn Dạ Sênh nằm đưa lưng về phía nàng, mái tóc xoăn xõa ở bên gối.
"... Dạ Sênh." Khi Hề Mặc thấy rõ Nguyễn Dạ Sênh, lời nói của nàng bỗng nhiên có chút bối rối, hai tai cũng đỏ bừng, không biết nàng nhớ đến chuyện gì.
Thậm chí nàng còn bối rối đến mức không để ý đến nơi mình đang đặt tay.
Nguyễn Dạ Senh nghe tiếng của Hề Mặc, lúc này không giống như đang nói mê, cô muốn xoay người sang phía đó để xem Hề Mặc nhưng tay của Hề Mặc vẫn đang đặt trong bộ đồ của mình, cô sợ khi xoay qua thì Hề Mặc sẽ rút tay về.
Diễn cảnh trong mơ như đang hiện rõ ở trước mắt, ngay cả hình ảnh đôi môi Nguyễn Dạ Sênh được nàng hôn trong nước cũng gần trong gang tấc, Hề Mặc không dám động đậy, đặc biệt là khi Nguyễn Dạ Sênh đang nằm đưa lưng về phía nàng, nàng không biết Nguyễn Dạ Sênh đã dậy hay chưa.
Hai người cứ giữ lấy tư thế đó, nằm trên giường hồi lâu.
Người Hề Mặc ngày càng nóng hơn, hơn nữa cuối cùng nàng đã ý thức được tay của mình đang bất nhã thế nào. Nàng chột dạ muốn rút tay về nhưng sợ quấy rầy làm Nguyễn Dạ Sênh thức dậy, vì vậy nàng nhích từng chút từng chút bàn tay của mình ra khỏi quần áo Nguyễn Dạ Sênh.
Nguyễn Dạ Sênh thấy bộ dạng lén lút của nàng, nhẹ cười: "Đã để lâu vậy rồi, sao không để lâu thêm một lúc nữa?"
Hề Mặc: "..."
Nàng biết Nguyễn Dạ Sênh đã thức, nhanh chóng rút tay về.
Trên người Nguyễn Dạ Sênh đã trống không, bất đắc dĩ xoay người, thế là bắt gặp gương mặt ửng hồng của Hề Mặc.
Hề Mặc vội xoay đi, chuyển người qua hướng khác.