Ở đầu dây bên kia, giọng nói mềm mại của một cô gái vang lên, câu nói đầu tiên rất đời thường, mang theo sự thân mật và tự nhiên: "Ăn cơm chưa?"
"Vẫn chưa." Lạc tiểu thư đặt điện thoại bên tai.
"Cũng đã sắp qua giờ cơm." Cô gái ở đầu dây bên kia quở trách: "Sao đến giờ chị vẫn chưa ăn? Cho dù bận thì cũng phải ăn chứ."
Nàng lại lẩm nhẩm thêm đôi câu, mang theo chút trách móc: "Cứ thần bí, em không biết chị bận rộn chuyện gì ở Tứ Xuyên."
Trông Lạc tiểu thư như rất thích giọng điệu đối phương càm ràm mình, cười nói: "Đồ ăn vẫn đang làm, chị đang đợi, xong nhanh thôi."
"Ừm." Đối phương khẽ đáp, lời nói có ẩn ý: "Chị ăn ở bên ngoài em không thể yên tâm, chị ăn ở quán ăn sao?"
Dương như cũng nghe được đối phương đang quanh co, Lạc tiểu thư đứng lên khỏi ghế, đi ra xa, nhỏ giọng nói: "Thanh Y, em nhớ chị?"
Đối phương: "..."
"Em... không có." Đối phương lắp ba lắp bắp, lát sau mới nói: "Ở đâu mà chị nghe ra ý này?"
"Em muốn để chị nghe ra." Lạc tiểu thư nói: "Thì chị nghe ra."
Đối phương nói: "... Chị lại nói nhảm."
Nụ cười của Lạc tiểu thư càng thêm sâu, rõ ràng nàng là một người trông khá lạnh nhạt, nhưng khi nhận cuộc điện thoại này thì như tuyết tan, ngay cả giọng nói cũng trở nên sáng hơn: "Em thấy chị ăn đồ ăn bên ngoài nên không yên tâm, sợ chị ăn không quen. Chị ăn ở nhà em mới thấy yên tâm, mà nếu để em được yên tâm, em muốn chị phải về nhà sớm, vậy không phải là em nhớ chị?"
"Chị... chị tưởng là em cũng như chị, thích làm chuyện lòng vòng vậy sao, em.. em không hề có ý này." Như bị nói trúng tim đen, giọng nói mềm mại của đối phương có thêm chút gì đó ngại ngùng: "Em chỉ bâng quơ lo chị ăn uống không quen."
Lúc này, Lạc tiểu thư chỉ cười, không lên tiếng.
Rõ ràng chỉ là một cuộc đối thoại bình thường nhưng nàng rất tập trung, như thể cô gái kia đang đứng trước mặt nàng.
Giọng nói của đối phương như yếu đi: "Khi nào chị về? Mấy hôm nay trời rất lạnh, tuyết cũng sắp rơi, em ngủ một mình, không có chị làm ấm chăn cho em."
"Chứ không phải chị làm lạnh ngày hè cho em sao?" Lạc tiểu thư hỏi ngược lại: "Từ khi nào mà chị làm ấm được chăn cho em vậy."
Đối phương: "..."
"... Em làm ấm chăn cho chị được chưa." Đối phương sửa lời: "Khi nào chị về? Em làm ấm chăn cho chị."
"Nhanh thôi." Lạc tiểu thư dịu dàng nói.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, lẩm nhẩm nói: "Lạc Thần, em nhớ chị."
"...Ừm." Lạc tiểu thư ngẩn ra, dỗ dành nàng: "Ngoan nào, chị về ngay thôi."
Trước đó Lạc tiểu thư cứ trầm lặng kiệm lời, hiện giờ lại trò chuyện một hồi lâu với người đầu dây bên kia. Cho đến khi Nhiễm Lạp Trường Tú đến gọi ăn cơm nàng mới cúp máy, Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc luyện chiếc nỏ kia cũng đã thấy mệt mỏi, hai người cùng đi rửa tay, đến bàn ăn ngồi xuống.
Trên bàn có thêm 3 vị khách, Nhiễm Lạp Trường Tú cảm thấy rất vui, làm một bàn đầy đồ ăn, miệng lúc nào cũng tươi cười đón tiếp các cô, nói với Nguyễn Dạ Sênh: "Nguyễn tiểu thư, đây là Hề tiểu thư mua cho con, nói là con thích ăn, sáng sớm hôm nay con bé đã đi chợ với dì để mua thức ăn."
Nguyễn Dạ Sênh nhanh quay sang, cô nhìn Hề Mặc.
Hề Mặc cúi đầu ăn cơm: "..."
Nguyễn Dạ Sênh thật sự không ngờ được, sau khi cô nói những món mình muốn ăn cho Hề Mặc, thế là nàng đã cùng Nhiễm Lạp Trường Tú đi mua. Nếu là trước đây, chuyện này sẽ là một chuyện khó mà tưởng tượng, chính cô cũng không biết từ khi nào Hề Mặc đã dần hòa nhập với cuộc sống thường nhật này, trước đây cứ như hư không nhưng hiện giờ gần như đã có thể chạm đến.
Khi mối quan hệ với Hề Mặc ngày càng tốt, khoảng cách giữa Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc cũng ngày càng gần, thỉnh thoảng có những việc đột ngột, lòng cô sẽ ngẫu nhiên hiện lên chút mơ mộng.
Cô mơ đến một ngày như thế, một ngày mà cô và Hề Mặc cùng sống và sinh hoạt với nhau. Nhưng không lâu sao, cô cười về giấc mộng đầy ảo tưởng của mình.
Ấy thế nhưng, lúc này, cô có vài chờ mong như thế.
Có phải cô thật sự có thể sống trông giấc mộng đó, dần dần, cho đến lúc giấc mộng này trở thành hiện thực.
"Rất ngon." Ánh mắt Nguyễn Dạ Sênh như chứa mật, miệng cũng ngọt ngào: "Dì Nhiễm Lạp nấu ăn rất ngon, nguyên liệu mua cũng rất tươi."
Cô thầm khen lây Hề Mặc.
Khóe môi Hề Mặc nhẹ cong lên, tiếp tục ăn.
Lạc tiểu thư liếc nhìn sang hai người các cô, như đồi tuyết, ngồi một cách ngay ngắn.
Qua bữa trưa, Lạc tiểu thư về căn phòng của mình, qua một lúc lâu cô mới trở ra. Vốn A Thố Nhật Tắc đang ngồi ở phòng khách, điện thoại hiện lên tin nhắn, cho đến khi thấy rõ đó là một tin nhắn chuyển khoản, chú ta sửng sốt, nhanh chóng ngồi dậy đi đến cạnh Lạc tiểu thư: "Lạc tiểu thư, cô không cần chuyển khoản cho tôi."
Lạc tiểu thư nói: "Hai hôm nay đi tìm đường, đã vất vả cho chú."
"Cuối tháng trước đến đây, cô đã chuyển cho tôi rất nhiều, lần này thật không cần đâu." A Thố Nhật Tắc là một người rất chất phác, vội nói.
"Chú cứ nhận." Vẻ mặt Lạc tiểu thư bình tĩnh: "Chiều nay tôi phải về."
"Cô vừa đến hôm qua thôi, hôm nay phải về nhanh vậy sao? Không quan sát thêm tình hình trong trấn?" A Thố Nhật Tắc ngạc nhiên nói.
"Ở nhà có người chờ tôi. Nếu tôi đi lâu, tôi sợ em ấy không quen." Giọng nói Lạc tiểu thư thanh lãnh như viên ngọc nhưng khi nhắc đến người ở nhà thì lại rất mềm dịu: "Lần này tôi phải quay về sớm."
Khi nàng nói chuyện có thói quen dùng cổ ngữ, nhưng không hiểu sao lại tạo một cảm giác tao nhã và lịch sự.
Nếu là người khác, nghe sẽ rất kỳ cục.
Nhưng với nàng có vẻ rất phù hợp.
"Lần trước cô đến ở chỉ có ba ngày, như vậy cũng là lâu sao?" A Thố Nhật Tắc đơn thuần, xem như cũng đã hiểu, đứng đó cười nói.
Thật ra chú ta không biết người nhà Lạc tiểu thư là ai nhưng khi Lạc tiểu thư nhắc đến người này, giọng nói ẩn chứa sự dịu dàng như thế, đại khái cũng đoán được phần nào.
"Như vậy đã là lâu."
A Thố Nhật Tắc hỏi nàng: "Vậy cô dự định lần sau khi nào đến? Việc tìm đường lần này không có gì tiến triển cả."
"Không chắc thời gian cụ thể, nhưng có lẽ phải cần qua lễ Giáng Sinh." Lạc tiểu thư nói.
"Lễ Giáng Sinh? Vậy là chỉ còn vài ngày." A Thố Nhật Tắc trông vui vẻ: "Cô cứ cùng người nhà qua lễ Giáng Sinh rồi đến, khi đó chỉ cần báo trước cho tôi là được."
"Ừm."
Lạc tiểu thư làm việc rất dứt khoát, không lâu sau đã thu xếp hành lý gọn gàng, Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc thấy cô sắp đi, vội đến tiễn nàng. Tuy chỉ tiếp xúc với nhau một thời gian ngắn nhưng hai người rất biết ơn khi Lạc tiểu thư giúp đỡ hai người, hơn nữa còn cùng Bảo Lai đưa nàng ra đến cửa viện.
Lạc tiểu thư đứng trước cửa, nói với Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc: "Nếu thấy không yên tâm với phòng đang ở, hai cô có thể vào ở phòng của tôi. Tôi đã nói với A Thố Nhật Tắc."
"Cảm ơn." Nguyễn Dạ Sênh cười cười: "Hôm nay tôi và Hề Mặc cũng quay về, không cần ở."
Lạc tiểu thư gật đầu, xoay người đi.
Bảo Lai ngồi trước cửa nức nở vài tiếng, Nguyễn Dạ Sênh nhìn theo dáng người Lạc tiểu thư dần xa, sau đó cô cùng Hề Mặc trở vào. Nhan Thính Hoan, Thôi Gia Ngư và Lâm Đinh Vũ sẽ qua đây nhưng không biết cụ thể khi nào, hai người về phòng chờ, tiện thể cũng dọn dẹp trước.
Nhan Thính Hoan giải quyết xong bữa trưa thì đến nhà A Thố Nhật Tắc bên này, nhưng cô không vội vào nhà mà đi dạo xung quanh khu vực này.
Cô đưa tay che miệng, như đang nhả vào bàn tay thứ gì đó, chính xác hơn đó là ve được nuôi trong người Nhan Thính Hoan. Người bình thường sẽ không nhìn thấy ve nhưng dựa vào chuyển động ánh mắt của Nhan Thính Hoan, có thể đoán được hướng bay của ve.
Ve của Nhan Thính Hoan trở thành tai mắt của cô, mọi ngóc ngách xung quanh khu vực này, ve nhìn thấy thì cô đều nhìn thấy.
Tạm thời không có xuất hiện sự khác thường.
Nhan Thính Hoan đứng ở ven đường một lúc, xa xa nhìn thấy dáng người mảnh khảnh của một cô gái đang bước tới.
Cô gái kia thoát lên vẽ tao nhã, cổ kính, nàng như thể không cuốn theo dòng chảy thời gian, như thể thời gian không thể nào tác động đến nàng, nàng như một ngọn núi tuyết, trăng xóa không một vết bụi.
Càng đến gần, tư dung của cô gái càng hiện lên rõ ràng, Nhan Thính Hoan nhìn thấy nốt chu sa giữa mày của nàng.
Trước đó Nhan Thính Hoan chưa tưng gặp Lạc tiểu thư cũng chưa từng nghe ai kể về Lạc tiểu thư nên cô không biết người đang đến. Thế nhưng khi cô nhìn Lạc tiểu thư, cô thật sự không thể không ngoái nhìn thêm vài lần.
Vẻ mặt Lạc tiểu thư rất bình tĩnh, thong dong đi trên con đường của mình, chỉ lát sau, nàng đã đến cạnh Nhan Thính Hoan.
Hai người lướt qua nhau.
Lạc tiểu thư thoáng nhìn qua, nhìn về phía Nhan Thính Hoan, tiếp theo dường như nàng nhìn về nơi khác, không biết đang nhìn thứ gì.
Nơi đó, không có gì cả.
Nhan Thính Hoan nhận thấy ánh mắt của Lạc tiểu thư, không hiểu sao cô run lên, cảm giác rất kỳ lạ. Vào khoảng khắc vai lướt qua nhau, cô như có một loại ảo giác, Lạc tiểu thư không chỉ nhìn mỗi cô.
Bên cạnh Nhan Thính Hoan có ve.
Nhưng Nhan Thính Hoan nhanh chóng lắc đầu, bác bỏ phỏng đoán này của mình. Sao có thể, người bình thường vốn không có khả năng thấy được ve của cô, hơn nữa nhìn nét mặt của vị Lạc tiểu thư này cũng không có gì bất thường, đây không giống như phản ứng khi nhìn thấy ve của cô.
Lạc tiểu thư đi xa, bóng người dần biến mất nơi cuối đường, không còn nhìn thấy.
Nhan Thính Hoan thả ve thêm một lúc, thấy không phát hiện được gì, lúc này cô mới đi về hướng nhà của A Thố Nhật Tắc. Thôi Gia Ngư và Lâm Đinh Vũ cùng nhau đến, nhưng trông sắc mặt Thôi Gia Ngư hình như không được tốt cho mấy còn Lâm Đinh Vũ thì cứ cười cười, không nói cũng đủ biết Thôi Gia Ngư lại đấm vài quyền vào bông.
Ba người các cô vào phòng Hề Mặc, mọi người ngồi xuống.
Nguyễn Dạ Sênh thấy Thôi Gia Ngư, lập tức nói thẳng vào vấn đề: "Đêm qua, có người vào phòng Hề Mặc."
Chỉ một thoáng, nét mặt ba người chợt thay đổi.
Nhan Thính Hoan vội hỏi: "Thấy được người đó ra sao không?"
Nguyễn Dạ Sênh nói: "Không thấy được, khi quay về người đó đã đi từ sớm."
"Làm sao phát hiện ra?" Thôi Gia Ngư nhíu mày: "Có bị mất thứ gì không?"
"Đã kiểm tra kỹ một lúc, không bị mất thứ gì, cũng không để lại thêm thứ gì kỳ lạ." Nguyễn Dạ Sênh đứng dậy, lấy bông tăm dính chất nhờn giữ lại từ đêm qua, đưa cho Thôi Gia Ngư: "Nhưng ổ khóa có dấu vết bị động vào, cộng thêm một ít mùi kì lạ, trên ổ khóa còn để lại một vệt chất nhờn, bông tăm này là dùng để lấy chất nhờn đó, cô có thể mang về nhờ người kiểm tra được không?"
"Không thành vấn đề, cứ đưa cho tôi." Thôi Gia Ngư nhận lấy.
Từ chuyện trong hẻm tối hôm qua, Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc định cùng Thôi Gia Ngư trao đổi manh mối mà mỗi người đang nắm giữ, hơn nữa Thôi Gia Ngư còn nói sau này, chuyện điều tra sẽ thực hiện âm thầm và không biết lộ chi tiết ra bên ngoài, Thôi Gia Ngư cũng thật sự quan tâm đến an toàn của hai người, tình nguyện mang mọi chuyện điều tra nói cho các nàng.
Thôi Gia Ngư là cảnh sát, đối với việc điều tra đương nhiên sẽ có nhiều thuận lợi.
"Thật ra trước khi tôi và Hề Mặc vào trấn, đã có điều không ổn." Nguyễn Dạ Sênh kể lại chi tiết chuyện gặp đinh tặc trên đường, cũng thuật lại vài phân tích của cô và Hề Mặc về chuyện này: "Việc tối qua và cả chuyện có người lẻn vào phòng Hề Mặc, cho thấy chắc chắn đã có người âm thầm theo dõi."
Cô nhỏ giọng hỏi: "Các cô cảm thấy, có phải là Dương Trận không? Tuy chúng tôi và hắn ta không có ân oán hay khúc mắc nhưng dựa vào đoạn hành trình của Dương Trận suy xét, chính xác là hắn đang theo chân chúng tôi, tôi không biết hắn theo tôi hay là theo Hề Mặc, bởi vì hai người chúng tôi luôn đi cùng nhau."
Hề Mặc liếc nhìn sang Nguyễn Dạ Sênh.
Thôi Gia Ngư nói: "Hai người về trễ, về đến là lúc chúng ta từ hẻm nhỏ tách ra, mỗi người quay về chỗ của mình, vậy chuyện có người lẻn vào phòng là chuyện xảy ra trước khoảng thời gian đó. Đêm hôm qua, tôi luôn ở tầng dưới chỗ Dương Trận ở để theo dõi hắn ta, tôi không phát hiện hắn ta rời khỏi nơi đó. Sau đó, khi trời dần khuya, tôi thấy hắn đi ra khỏi cửa, vốn dĩ định âm thầm theo sau để xem hắn đi đâu, không ngờ hắn phát hiện rồi lập tức bỏ chạy. Tôi thấy tên khốn này có lẽ vì có tật giật mình, nếu không tại sao lại bỏ chạy, tôi đuổi theo hắn cả đoạn đường tới hẻm nhỏ rồi gặp các cô ở đó."
"Có khả năng hắn ta đã biết cô theo dõi hắn không? Vì vậy hắn ta ra khỏi nhà bằng cửa sổ ở phía sau để đến nhà của chú A Thố rồi quay về bằng đường cửa sổ đó, hắn đã ngụy tạo việc ở trong phòng cả tối?" Hề Mặc cố gắng phân tích.
Nhà ở đây đa phần đều là dạng nhà lầu homestay, có rất nhiều cửa sổ, trừ khi ở mỗi khung cửa đều có người canh chừng, nếu không rất khó chắc chắn được một người có ở trong căn phòng đó hay không.
"Cũng có khả năng này." Thôi Gia Ngư gật đầu: "Lúc ấy chỉ có một mình tôi, không thể nào để ý đến những cửa sổ khác."
Lâm Đinh Vũ nói: "Lúc ấy tôi cũng ở gần nơi của Gia Gia. Thỉnh thoảng cũng nhìn đến động tĩnh ở những cửa sổ nơi đó nhưng không phát hiện được gì, tuy nhiên nếu hắn ta lợi dụng lúc tôi thiếu tập trung để bỏ đi thì cũng có thể."
"Nói như vậy... thời gian đó Dương Trận vẫn có thể lẻn vào phòng tôi." Mày Hề Mặc nhíu càng sâu.
Tổng hợp lại những hành động bất thường của Dương Trận, nàng cảm thấy cả người rét run, mà chuyện đáng sợ nhất là, nàng không hề biết nguyên nhân tại sao Dương Trận làm vậy.
Rõ ràng trước đây nàng và Nguyễn Dạ Sênh chưa từng tiếp xúc với Dương Trận, cũng không có bất kỳ liên quan đến hắn ta.
"Lúc này, chuyện quan trọng nhất cần phải biết đó là động cơ. Nếu không biết rõ động cơ, rất khó để đoán được hành động của đối phương." Thôi Gia Ngư đan tay, đặt lên bàn: "Nhưng hiện tại trong số chúng ta không ai rõ động cơ của Dương Trận là gì. Rốt cuộc hắn muốn gì?"
Căn phòng rơi vào yên tĩnh.
Gần như không ai có thể giải đáp được nghi vấn.
"Trừ khi chúng ta bắt được Dương Trận, thẩm vấn hắn một trận ra trò, xem hắn có khai ra hay không." Nét mặt Thôi Gia Ngư nghiêm túc: "Có lẽ đồng lõa của hắn là Đinh Kỳ Hồng, người này càng khó lường hơn, không biết phải tìm bằng cách nào. Nhưng từ miếng vải mà Bảo Lai xé được, có thể thấy trong hẻm, khi đó vẫn còn ẩn nấp một người khác. Hiện tại chúng ta chỉ cẩn tập trung bắt được Dương Trận và Đinh Kỳ Hồng, hai người này chắc chắn có liên quan với nhau, cái chết của bác sĩ Triệu Bạc Sở, hai người này không thể nào không liên can."
"Nhưng hắn ta đã thoát." Nhan Thính Hoan nói: "Sau này hắn ta sẽ càng cẩn thận hơn, mọi hành tung của hắn sẽ càng bí mật hơn, cô muốn tra được tung tích của hắn, e là đã khó nay càng khó, ngôi nhà mà lúc trước hắn thuê ở Thượng Hải, sợ là cũng sẽ không đến nữa."
Lâm Đinh Vũ suy nghĩ, lời nói rất tỉnh táo: "Không cần biết hắn ta ở đâu, nếu thật sự hắn ta theo dõi Nguyễn Nguyễn và Hề Mặc, hoặc là một trong hai người họ, nếu bên cạnh Nguyễn Nguyễn và Hề Mặc có xuất hiện chuyện bất thường, nhất định phải giữ cảnh giác, nói không chừng Dương Trận sẽ xuất hiện. Chỉ cần Dương Trận lần nữa xuất hiện, khi đó chúng ta hoàn toàn có thể xác định, mục tiêu thật sự của hắn là Nguyễn Nguyễn hay là Hề Mặc."
Tuy Thôi Gia Ngư không ưa Lâm Đinh Vũ nhưng vẫn đồng tình với Lâm Đinh Vũ, gật đầu.