Thời gian như trở nên tĩnh lặng vào giây phút này.
Hề Mặc cao hơn Nguyễn Dạ Sênh một chút, nàng thả mắt xuống, sững sờ nhìn Nguyễn Dạ Sênh, trong miệng vẫn còn phần cherry vô tình chạy vào lúc nãy, một bên má có chút phồng lên như đang ngậm viên kẹo ngọt.
Nguyễn Dạ Sênh nâng cằm lên, đưa mắt lên nhìn nàng.
Hai người nhìn vào mắt nhau, trong chớp mắt, nhịp thở trở nên nặng nề mang theo chút rung động do hơi thở.
Thậm chí ngay cả tay của Hề Mặc đang đặt trên cánh tay của Nguyễn Dạ Sênh cũng không thu lại, vẫn giữ nguyên tư thế ôm đó.
Thật ra thời gian rất ngắn ngủi nhưng Nguyễn Dạ Sênh lại thấy thật dài lâu, ban đầu cô rơi vào trạng thái ngây ngẩn, đến khi lấy lại được tinh thần, nhận ra hai người đang chạm môi, lúc này tim cô mới chợt nhảy, môi cũng run lên.
Môi run lên, dĩ nhiên sẽ mang đến chuyển động nơi cánh môi.
Hề Mặc nhận ra môi Nguyễn Dạ Sênh dường như đang động, thoáng chốc, nàng cũng đột ngột phản xạ, lùi người về phía sau.
Nguyễn Dạ Sênh ngồi tại chỗ, người cứng đờ bất động.
Hai người cách nhau một khoảng ngắn, mặt đối mặt nhìn nhau.
Hề Mặc: "..."
Nguyễn Dạ Sênh: "..."
Máu từ mọi nơi dồn hết lên mặt, hai người mặt đỏ đến mang tai, đồng thời xoay mặt đi nơi khác.
Sau một hồi bối rối, Hề Mặc vốn định mở lời trước, cuối cùng nhận ra bên trong miệng vẫn còn ngậm nửa phần cherry kia, vội ậm ờ nói: "Mình.... mình đi vào xử lý chỗ cherry này."
"... Được." Tim Nguyễn Dạ Sênh đập ngày càng nhanh, ngớ ngẩn gật đầu.
Hề Mặc nhanh chân đi đến bồn rửa ở phòng bếp, nàng vốn định nhổ ra cherry trong miệng mình, cuối cùng đứng do dự một hồi, không hiểu sao có chút không nỡ, thế là nàng chầm chậm ăn hết nửa phần cherry đó.
Nàng không dùng tay ăn, cứ vậy ngậm trong miệng, trước đó là một quả cherry lớn, nàng dùng cách này để ăn rất khó khăn. Nhưng hiện tại nửa quả đã bị ăn, kích thước nhỏ đi nhiều, khoảng trống để trong khoang miệng cũng nhiều hơn, cuối cùng lúc này cũng thành công ăn hết quả cherry.
Nhưng nàng sợ Nguyễn Dạ Sênh nghe thấy tiếng động, vậy là nàng mở vòi nước để tiếng nước chảy có thể át đi tiếng ăn của nàng.
Sau khi Hề Mặc ăn xong, bỏ đi hạt cherry, nàng dùng nước lạnh để rửa trôi lửa nóng trên mặt mình, sau đó mới quay trở lại.
Còn Nguyễn Dạ Sênh đã về lại nơi sofa ngồi ở đó, chén cherry cũng được đặt lên bàn trà, Nguyễn Dạ Sênh đưa tay sờ lên môi mình, không biết đang suy nghĩ gì, chỉ là nhìn động tác chạm môi này lại mang theo đôi chút dư vị như có điều muốn nói.
Hề Mặc ngay ngắn đi đến chỗ của Nguyễn Dạ Sênh, ngồi xuống cạnh cô.
Nguyễn Dạ Sênh thấy nàng đã đến, nhanh bỏ tay ra, đôi má ửng hồng như cánh đào, cứ thế nhìn nàng không chớp mắt.
Lại là một sự im lặng chết người.
"Lúc nãy..." Sau đó, hai người đồng thời lên tiếng.
Nhận thấy cả hai đều mở đầu giống nhau, đã xấu hổ nay càng xấu hổ hơn, cả hai lần lượt thu lại lời muốn nói.
Qua hồi lâu, Hề Mặc mới quyết tâm, nói: "... Dạ Sênh, xin lỗi, lúc nãy mình dùng lực hơi mạnh."
Nguyễn Dạ Sênh: "..."
Nhìn thấy hai má Nguyễn Dạ Sênh lại càng thêm hồng, Hề Mặc cảm nhận được lời nói của mình có gì đó kỳ lạ, vội giải thích rõ ràng: "Ý của mình là, là tại mình dùng lực cắn cherry hơi mạnh, nên quả cherry mới rơi vào miệng mình, cho nên hai đứa mới... mới..."
Nguyễn Dạ Sênh lại nói: "Đó là nụ hôn đầu của mình."
Hề Mặc: "..."
Gợn sóng trong mắt Nguyễn Dạ Sênh nhẹ lay động, lời nói lại mang theo sự sâu kín: "Giờ mình đã mất đi nụ hôn đầu."
Hề Mặc không chịu nổi khi cô oán trách nàng bằng giọng điệu mềm mại này, nàng luống cuống hết tay chân: "Đây... đây sao lại tính là nụ hôn đầu? Mình không có hôn cậu, chỉ là chạm vào một chút."
Nguyễn Dạ Sênh nghe vậy, nét mặt bỗng trầm xuống: "Sao lại không tính là nụ hôn đầu? Mình đến từng tuổi này, đây là lần đầu tiên bị người ta chạm môi như thế, ngay cả đóng phim, trước đây mình cũng chưa từng, mình giải nghệ từ sớm, còn chưa nhận được cảnh hôn nào đâu, cũng chưa từng được quay."
Nét mặt Hề Mặc cũng trầm xuống, không hiểu sao lại cảm thấy không vui: "Cậu còn muốn quay cảnh hôn nhau?"
Nguyễn Dạ Sênh nhận thấy giọng nói nàng không đúng lắm, trong lòng thầm cười, nói: "Sao chứ, sao lại không? Bây giờ làm diễn viên, quay cảnh hôn nhau là một chuyện rất bình thường, cậu cho rằng ai cũng có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng như cậu sao, không thích tiếp xúc cơ thể, ngay cả thế thân cậu cũng không muốn."
Trong giới này, Hề Mặc xem như là số ít nữ diễn viên chưa từng phải quay cảnh hôn.
Nguyên nhân lớn nhất là do lai lịch gia thế của nàng, khi vừa mới ra mắt cũng chẳng có tư bản nào dám gây khó dễ với nàng. Sau lưng là cả một thế lực, địa vị đã có sẵn, quyền tự chủ nằm trong tay, không hề giống như những diễn viên khác, họ thân bất do kỷ.
Nàng biết chọn kịch bản, kịch bản không hợp với mình nàng tuyệt đối không nhận. Trước kia nàng chỉ đóng phim điện ảnh, đều là những bộ có nhiều lớp nội dung, trong những lớp nội dung phức tạp đó, có cảnh hôn hay không, thật ra cũng không nằm trong sự quan tâm của công chúng, thậm chí ngay cả những cảnh yêu đương cũng không có, đó là bởi vì những bộ điện ảnh này thuộc thế loại hoặc là có ý chí kiên cường, hoặc là nội dung ly kỳ khúc chiết hoặc là thể loại phản ánh lên hiện thực xã hội, có sự cộng hưởng từ đời sống.
Rất nhiều fan điện ảnh lấy Hề Mặc làm niềm tự hào.
Thần tượng của họ diễn những bộ phim có nội dung chất lượng, chưa từng nhận điểm đánh giá thấp, tuy ít nhưng chất lượng, danh tiếng tốt nên họ có thể hưởng chung niềm vinh dự.
Hề Mặc nghe Nguyễn Dạ Sênh nói, cảm thấy bản thân dường như đã vượt giới hạn, nàng không là gì của Nguyễn Dạ Sênh cả, tại sao lại phải để ý đến việc Nguyễn Dạ Sênh có muốn diễn cảnh hôn hay không?
Nhưng nàng nghĩ đến cảnh tượng, nếu Nguyễn Dạ Sênh cùng người khác hôn nhau, hình ảnh đó lại khiến nàng thấy rất khó chịu.
Nàng sẽ càng không vui.
Nhưng ngoài mặt, nàng chỉ có thể nói: "... Được chứ, đây là quyền của cậu, cậu có quyền quyết định bất kỳ ý muốn nào của mình."
Nguyễn Dạ Sênh lại hỏi nàng: "Sau này, cậu vẫn sẽ không diễn cảnh hôn?"
"Đương nhiên là không." Hề Mặc nghiêm nghị nói: "Không cần thiết."
Nàng cho rằng sau này Nguyễn Dạ Sênh sẽ muốn diễn cảnh hôn, thấy lo lắng, ngập ngừng một chút, nói: "Nếu cậu muốn diễn, phải để ý đến nhân phẩm của bạn diễn mà cậu hợp tác, có vài người nhìn thì là chính nhân quân tử nhưng thực chất con người bên trong lại không như thế, nếu muốn mượn cơ hội để lợi dụng, trong tình huống này nhất định cậu phải từ chối. Nếu cậu không rõ ràng, có thể đến hỏi mình, người trong giới giải trí, Lộ Thanh Minh biết rất rõ, cậu có thể đến tìm hiểu trước."
Nguyễn Dạ Sênh nhẹ nở nụ cười, quan sát Hề Mặc.
Cô rất thích xem Hề Mặc lo lắng cho cô, vì cô mà sốt ruột.
Hề Mặc lại nói thêm: "Quá trình đóng phim, diễn viên sẽ phải gặp rất nhiều tình huống, đây cũng là nguyên nhân vì sao diễn viên chọn được một công ty quản lý tốt là chuyện rất quan trọng. Một công ty quản lý tốt, họ sẽ bảo vệ diễn viên, sẽ bàn bạc chu toàn với phía đoàn phim, nếu có yêu cầu vô lý sẽ từ chối thỏa hiệp. Nếu sau này cậu có hợp đồng với công ty quản lý, gặp phải đoàn phim yêu cầu quay cảnh hôn, cậu có thể để người đại diện đứng ra nói chuyện cùng đoàn phim, yêu cầu đối phương dùng thế thân hoặc là thay đổi cách thức của cảnh hôn, bây giờ có rất nhiều diễn viên đã lập gia đình hoặc đang trong giai đoạn yêu đương, vì tránh cho nửa kia của mình cảm thấy không thoải mái, họ đều dùng cách này, sau khi giải bày tình huống, đoàn phim sẽ thông cảm."
Nguyễn Dạ Sênh khẽ cười: "Mình độc thân, không yêu đương lại càng chưa có gia đình."
Hề Mặc: "..."
Ánh mắt Nguyễn Dạ Sênh như dính chặt trên người Hề Mặc, đầy ẩn ý, cô nói: "Cũng không phải cảnh hôn nào mình cũng nhận, mình cũng phải chọn lựa, không phải cảnh mà mình muốn quay, mình sẽ không cần."
Hề Mặc bị ánh mắt yếu ớt và mị hoặc của cô làm cho mất tự nhiên, rồi lại thấy tò mò: "Vậy cậu muốn cùng ai quay cảnh hôn?"
Nguyễn Dạ Sênh không trực tiếp trả lời, chỉ chăm chú nhìn nàng.
Hề Mặc uyển chuyển thay đổi cách hỏi: "Cậu thích xem nam diễn viên nào nhất?"
Nguyễn Dạ Sênh mỉm cười: "Vậy thì không phải nói, đương nhiên là Bùi ảnh đế, trông vừa nam tính mà dáng người cũng như chiếc giá treo đồ di động, khả năng diễn xuất lại càng không phải bàn."
Hề Mặc: "..."
Ảnh đế Bùi Thính Tuyền.
Nàng quen, quen đến không thể quen hơn.
Nguyễn Dạ Sênh đúng là fan của Bùi Thính Tuyền, nói đến Bùi ảnh đế, rất tự nhiên, cô bàn với Hề Mặc về bộ điện ảnh đang chiếu gần đây của Bùi Thính Tuyền. Thế nhưng cô không phải là fan cuồng nhiệt, cũng chỉ dừng lại ở mức ngưỡng mộ Bùi Thính Tuyền mà thôi, dựa vào trình độ và khả năng diễn xuất của Bùi Thính Tuyền, rất xứng đáng với nhiều sự ngưỡng mộ tương tự thế này.
Nhờ vào việc trò chuyện như lúc này, dần dần làm tan đi bầu không khí xấu hổ của trước đó, Nguyễn Dạ Sênh đối thoại cùng Hề Mặc, thỉnh thoảng còn rất tự nhiên lấy cherry từ chén thủy tinh, đưa cho Hề Mặc một quả còn mình cũng cầm một quả.
Hề Mặc, tay cầm cherry, cảm giác như đầu ngón tay mình nóng lên, nhưng nét mặt thì vẫn không thay đổi, cứ vậy mà ăn cherry.
Vị ngọt thanh, mềm mại, mọng nước.
Nàng nghĩ, nàng thích mùi vị cherry này.
Tâm sự hồi lâu, Nguyễn Dạ Sênh nhìn xuống đồng hồ: "Cũng đã trễ rồi, nên ngủ thôi."
"... Ừm." Hề Mặc gật đầu.
Nguyễn Dạ Sênh rạng rỡ cười, nhìn nàng nói: "Cảm ơn hôm nay cậu đã diễn thử cùng mình."
Hề Mặc nhớ lại tình cảnh vừa rồi, bỗng dưng mất tự nhiên: "Nhưng lần diễn thử... này thất bại."
"Mình lại thấy khá ổn, chỉ là sau đó có một vài chuyện ngoài ý muốn thôi." Trong mắt Nguyễn Dạ Sênh hiện lên một đầm nước thênh thang, nói: "Nhưng mình không còn nụ hôn đầu nữa, cậu lại phải bồi thường cho mình."
Hề Mặc: "..."
Nét mặt nàng nhăn nhó một hồi, nói: "Đó cũng là nụ hôn đầu của mình, nụ hôn đầu của mình cũng mất, cậu phải bồi thường cho mình. Nếu là như vậy, chúng ta đã tính toán xong, logic thế này ổn chứ?"
Nguyễn Dạ Sênh: "..."
... Thứ logic kỳ lạ này.
Nguyễn Dạ Sênh buồn cười, nhưng dựa theo lời Hề Mặc nói thật không thể nào bắt bẻ, ngoài miệng cũng chẳng thể chiếm được chút tiện nghi nào, cô chỉ đành từ bỏ, vừa dọn dẹp trên bàn, vừa nói: "Cậu đi tắm trước đi, mình đi rửa chén."
Vốn hai người trước đó đã tắm, chỉ là cả buổi tối lại đi tìm quà và thư, vật lộn một hồi nên bây giờ phải tắm lại lần nữa. Hề Mặc đáp lại, dùng nét mặt phức tạp liếc nhìn cô, sau đó đi lên lầu.
Trở lại phòng, Hề Mặc mở tin nhắn ra, tìm thấy Bùi Thính Tuyền, gửi cho anh ta một dấu chấm hết sức lạnh lẽo.
Bùi Thính Tuyền nhanh trả lời tin nhắn: "Tự nhiên gửi cho tôi dấu chấm làm gì?"
"Không có gì, thì là tự nhiên muốn block cậu." Hề Mặc nói.
Trả lời nhau như thế này, nàng và Bùi Thính Tuyền dĩ nhiên là bạn thân của nhau.
"Ha ha ha ha ha ha." Bùi Thính Tuyền tuy nói là ảnh đế, nhưng không hề kêu căng dưới cái danh ảnh đế đó, tính cách rất tốt: "Sao vậy, đột nhiên bị cái gì kích thích à? Lẽ nào phim mới phá vỡ quy luật trước giờ của cậu nên không vui?"
Hề Mặc: "Cứ cho là vậy đi."
Bùi Thính Tuyền: "Vậy tôi đây càng thấy kích thích, khi nào cậu khỏe hoàn toàn, tôi bao rạp, cùng đi xem phim mới của tôi?"
Hề Mặc: "Nằm mơ, tôi không rảnh."
Bùi Thính Tuyền: "Ha ha ha ha ha ha. Được rồi được rồi, hôm nay thế nào, khỏe hơn rồi chứ? Lộ Thanh Minh nói hiện giờ cậu đang nghỉ ngơi ở nhà."
Hề Mặc: "Khá ổn, nhưng không được vui mấy."
Bùi Thính Tuyền: "Có lúc nào mà cậu vui đâu chứ? Giờ không vui cũng có gì đâu kỳ lạ?"
Hề Mặc: ".... Biến đi."
Bùi Thính Tuyền: "Được được được, tôi biến, thời gian tới cậu đến Bắc Kinh, nhớ nói với tôi, hẹn nhau đi ăn một buổi."
Hề Mặc: "Được, tôi ngủ."
Bùi Thính Tuyền gửi đến cho nàng một sticker.
Hề Mặc thả điện thoại xuống, lấy quần áo vào phòng tắm.
Trầm Khinh Biệt vẫn đang nói chuyện cùng Úc An, cô không biết khi ra ngoài Úc An chỉ mặc trên người một chiếc áo len, cứ nghĩ rằng Úc An thật sự làm như lời nói, đã mặc thêm áo vào, miệng cứ như bắp răng, nổ lách tách không ngừng.
Là vì cô quá nhớ Úc An nên có rất nhiều lời muốn nói.
Úc An cũng nhớ cô, bình thường nghe cô nhiều lời, đôi khi cảm thấy đau hết cả tai, nhưng lúc này, có thể nghe được cái miệng nhỏ của cô không ngừng nói chuyện, trái lại cảm thấy thật dễ nghe, Úc An vừa nghe vừa cười, cô bé ngốc này tại sao lại nói nhiều như thế.
Trầm Khinh Biệt nói nhiều chuyện không đâu cùng Úc An, nhưng thỉnh thoảng cũng nói bóng gió vài câu với Úc An để biết rõ tình hình: "A Úc, phòng của chị bao nhiêu người vậy? Sao em không nghe động tĩnh gì cả, có phải không có nhiều người hay không."
Đừng nói thật sự chỉ có mỗi Úc An và tên công tử bột đó chứ.
Đương nhiên Úc An biết rõ động cơ của Trầm đại thám tử, để cô yên tâm, nàng cười, nói rõ: "Có rất nhiều người, chị đang tham dự tiệc ở biệt thự của một người bạn, tiện thể để Lâm Thuấn Phong đến gặp mặt người bạn này, vì trong tay cậu ta có vài tài nguyên, chị muốn giúp Lâm Thuấn Phong có thêm cơ hội. Bây giờ chị đang ở một phòng trên lầu 2, ngoại trừ Lâm Thuấn Phong ở bên ngoài còn có một vài người khác, họ đang uống rượu, đều là người lịch sự nên không ồn ào."
"Uống rượu?" Chuông cảnh cáo trong lòng Trầm Khinh Biệt lập tức reo lên: "Chị đừng uống rượu, nếu lỡ như say rồi bị người ta lợi dụng thì sao đây!"
"Tửu lượng của chị khá tốt." Gió lạnh bỗng thổi qua, Úc An tuy lạnh bên ngoài nhưng trong lòng lại thấy ấm áp.
"Tửu lượng tốt thì cũng không được, rất nguy hiểm. Cái gọi là thường ở bờ sông, mấy khi không bị ướt giày, cái gọi là người chết đuối đều là kẻ biết bơi, kẻ say đều là người biết uống, kẻ gây tai nạn đều là người biết lái xe..."
"Ví dụ của em chị thấy nên dừng lại được rồi." Úc An bị cô niệm đến đau đầu, cũng thấy buồn cười: "Chị chỉ uống một ly, vẫn chưa đỏ mặt được."
Lúc này Trầm Khinh Biệt mới yên tâm: "Vậy là tốt rồi."
Úc An động lòng, trước đó lo nghe Trầm Khinh Biệt nói đông nói tây, nhưng xấu hổ khi phải hỏi ra, sau khi cân nhắc một hồi, nhỏ giọng nói: "Khanh Khanh, trước đó em nói, chị vứt bỏ em, là... là có ý gì?"