Nguyễn Dạ Sênh mở cánh cửa lầu một, đi ra sân trước tìm kiếm, xa xa trông thấy hai người giúp việc đang quét dọn, trừ hai người họ ra thì bên ngoài không còn ai khác.
Nguyễn Dạ Sênh đành phải quay về, đóng lại cửa rồi trở lại lầu trêи. Cô nghĩ lại kỹ, có lẽ đã đoán được nơi có khả năng cao nhất mà Hề Mặc sẽ đến trong thời gian này, cô đi thẳng đến phòng tập thể hình ở lầu bốn, quả nhiên nhìn thấy cửa phòng tập đang mở.
Hề Mặc đang đưa lưng về phía cô, đang chạy trêи máy chạy bộ.
Nguyễn Dạ Sênh đi vào.
Phòng tập thể hình riêng của Hề Mặc có diện tích khá lớn, có đủ loại máy tập, đèn trong phòng tập có màu sắc ấm áp, ánh đèn sáng sủa hắc xuống nền sàn gỗ.
Nữ minh tinh như các cô, ai cũng vô cùng để ý đến trạng thái của cơ thể, từ việc ăn uống hợp lý cho đến việc tập thể hình, một thứ cũng không thể thiếu. Nếu muốn đứng dưới ánh đèn rực rỡ thì khổ cực và nỗ lực mà bạn phải bỏ ra những người khác khó mà thấu hiểu được.
Trước đó khi Nguyễn Dạ Sênh với nàng bị hoán đổi, Hề Mặc còn đặc biệt căn dặn Nguyễn Dạ Sênh phải tập luyện đúng giờ.
Hề Mặc đeo tai nghe, vừa chạy bộ vừa nghe nhạc nhẹ, không nhận ra Nguyễn Dạ Sênh đang đến gần.
Nguyễn Dạ Sênh sợ mình xuất hiện đột ngột sẽ làm nàng giật mình, không may ngã trêи máy chạy bộ như vậy thì rất nguy hiểm, cô lên tiếng gọi nàng: “Hề Mặc.”
Hề Mặc nghe thấy giọng của Nguyễn Dạ Sênh, tháo tai nghe ra, giảm tốc độ chạy trêи máy lại, quay lại nhìn cô.
Nguyễn Dạ Sênh đi tới cạnh nàng, cười nói: “Chào sáng.”
Hề Mặc đổi từ chạy sang đi bộ để nói chuyện với Nguyễn Dạ Sênh.
Tóc của nàng bị mồ hôi làm ướt dán vào sườn mặt, nhẹ gật đầu, nói: “Chào buổi sáng. Đêm qua ngủ thế nào, có thấy không quen hay không?”
“Rất tốt, rất thoải mái.” Nguyễn Dạ Sênh nhìn nàng từ trêи xuống dưới.
Bình thường Hề Mặc hay để tóc dài xõa xuống, những lúc chạy bộ sẽ buộc chúng lên theo kiểu đuôi ngựa, vừa nghiêm túc lại vừa mang theo vài phần sức sống và mạnh mẽ.
Bên trong phòng tập, không gian rất ấm áp, Hề Mặc chỉ mặc mỗi bộ đồ chạy bộ. Áo mà nàng mặc là áo tay ngắn, để lộ ra cánh tay thon dài, còn quần là chiếc quần lở bó sát, thấp thoáng phần chân trắng noãn, ngay cả mắt cá chân cũng đã ướt đẫm mồ hôi.
Nguyễn Dạ Sênh chăm chú nhìn mắt cá chân trắng trẻo đầy mồi hôi, cô cảm thấy nơi đó gợi cảm một cách khó tả.
Hề Mặc không biết Nguyễn Dạ Sênh đang nhìn chân của mình, vẫn tiếp tục chạy.
“Cậu thức dậy khi nào?” Nguyễn Dạ Sênh ngồi xuống bóng tập yoga màu hồng, âm thầm thưởng thức dáng người của Hề Mặc.
Bóng tập yoga vừa lớn vừa mềm vừa đàn hồi, ngồi không vững sẽ dễ bị trượt xuống. Trước đây Nguyễn Dạ Sênh từng tập múa, khả năng thăng bằng vô cùng tốt, cô ngồi xuống một cách thoải mái tựa như đang ngồi trêи ghế, không hề động đậy.
“Khoảng bảy giờ ba mươi.” Hề Mặc thuyết.
“Chăm chỉ tới vậy sao, vừa về đã bắt đầu rèn luyện.” Nguyễn Dạ Sênh than thở vì sự quy tắc và tự giác của nàng.
Tuy Nguyễn Dạ Sênh cũng là người tập luyện thể hình quanh năm, tập luyện nhảy múa lại càng không bỏ bê nhưng thi thoảng cô cũng sẽ có một ngày giống như ngày hôm nay, vùi mình trong chăn ung dung ngủ nướng, để bản thân được thả lỏng.
“Dù sao cũng đang thời gian nghỉ ngơi, không có gì để làm.” Hề Mặc hỏi cô: “Cậu muốn chạy không? Ở đây vẫn còn một máy, vốn là mua cho dì Lan nhưng mà dì ấy không thích chạy chỉ muốn tập yoga.”
“Được, vậy mình cũng chạy một chút.” Nguyễn Dạ Sênh xem Hề Mặc chạy bộ, cũng có chút ngứa ngáy, từ trái bóng đứng lên, nói: “Mình đi thay đồ khác.”
“Được rồi, vậy mình nghỉ ngơi một chút.” Hề Mặc tắt máy chạy bộ, dùng khăn mặt lau mồ hôi, sang một bên uống nước.
Nguyễn Dạ Sênh thay đồ, cũng buộc tóc gọn gàng, đi đến phòng tập thể hình, cô thấy Hề Mặc lại lên máy tiếp tục chạy rồi. Cô đi đến bên máy chạy bộ ở bên cạnh Hề Mặc, chỉnh lại tốc độ chạy, bước chạy đồng nhất với bước chạy của Hề Mặc, theo Hề Mặc cùng nhau chạy bộ.
Hề Mặc thấy Nguyễn Dạ Sênh ở bên cạnh nên cũng không mang tai nghe, nhân lúc chạy bộ thỉnh thoảng liếc nhìn sang bên cạnh.
Đồ chạy bộ của Nguyễn Dạ Sênh là áo ngắn ôm người, cả cánh tay và phần thắt lưng đều lộ ra bên ngoài, quần cũng ôm sát, đôi chân dài được tầng vải mềm kia nhẹ bao lấy, vóc người được tôn lên đến rõ từng đường cong.
Cô là người hay nhảy múa, ngôn ngữ hình thể đương nhiên là rất tuyệt, cánh tay chắc khỏe, đường cong lưu loát tự nhiên, không có một chút dư thừa.
Nhất là vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của cô, lúc này nó không hề bị che lấp mà hiện ngay trước mắt Hề Mặc.
Đối với một vũ công mà nói, chân là mệnh, tay là linh, mà eo của cô chính là hồn.
Một vũ công giỏi, vùng eo chắc chắn là sẽ thuộc hàng cực phẩm, nó không chỉ đẹp mà còn phải dẻo dai. Bất kể là uốn người, gập người hay bất kể động tác có độ khó cao nào, chúng đều không thể thoát khỏi cái hồn của người vũ công.
Lúc này vòng eo của Nguyễn Dạ Sênh theo động tác chạy bộ của cô nhẹ nhàng chuyển động, cái bụng nhỏ bằng phẳng cũng theo đó phập phồng hô hấp, chiếc rốn lại càng khiến cho người khác đỏ mắt, tim đập nhanh.
Cả người Hề Mặc bỗng nóng hơn, mồ hôi càng đổ nhiều, không biết có phải do bản thân chạy bộ nhanh quá hay không.
Chạy một lúc, Nguyễn Dạ Sênh cũng toát mồ hôi, trêи lưng đã thấm một lớp hồ môi, dễ chịu như vừa tắm dưới một trận mưa.
Hề Mặc vội vàng xoay mặt đi, nàng nhìn về trước, sau một lúc, nàng lại xoay đi, nhìn về phía Nguyễn Dạ Sênh.
Kết quả lại chạm mắt với Nguyễn Dạ Sênh khi quay lại.
Nguyễn Dạ Sênh cũng đang nhìn nàng, bất ngờ bị bắt gặp, trong mắt có chút bối rối, chỉ có thể bắt chuyện để che đi việc cô trộm ngắm Hề Mặc, nói: “Cậu có nhận được kịch bản của Cố đạo không? Tối khuya mới gửi đến, lúc đó mình đang ngủ nên không thấy, vừa nãy trước khi lên đây nhìn thấy mới trả lời bà ấy.”
“Nhận được, cũng gửi đến lúc hai giờ sáng, thật sự phục bà ấy.” Hề Mặc thở dài, theo Nguyễn Dạ Sênh nói tiếp: “Lúc mình thức dậy mới nhìn thấy.”
Lần này Cố Như thức qua cả giờ khuya.
Mà gửi kịch bản vào giờ khuya như thế không hề đúng với quy định khi làm việc, Hề Mặc đoán là Cố Như vừa chỉnh sửa xong kịch bản, trong lòng đang phấn khích vì vậy mới gửi kịch bản đến cho các nàng xem. Gọi đó là làm việc, đúng thật là nhảm nhí.
Hề Mặc và Cố Như rất thân thuộc, Cố Như là một đạo diễn có tính tình rất tùy hứng, còn thích tự mình làm biên kịch, nói dễ nghe một chút thì là kỳ tài, nói khó nghe một chút thì là bị bệnh lâu năm.
Đối với nhiều hành vi không bình thường của bà ấy, Hề Mặc không hề thấy kỳ lạ.
“Mình vẫn chưa kịp xem.” Nguyễn Dạ Sênh hỏi Hề Mặc: “Cậu xem rồi chứ, kịch bản chi tiết bên trong là gì?”
Cố Như là một người hành xử không giống với những người khác trong giới, cũng không dựa vào bất kỳ quy tắc gì, kể cả khi gọi các nàng đến để thử vai thì cũng chỉ là thử một đoạn kịch nhỏ. Trước ngày hôm nay, ngay cả một góc kịch bản các nàng còn chưa được tận mắt nhìn thấy.
Khi hai người quyết định nhận bộ phim này, chỉ nghe được đại thể câu chuyện, thậm chí ngay cả cái tên phim là gì cũng không biết rõ.
Chỉ biết đó là một bộ điện ảnh huyền nghi lấy bối cảnh thời hiện đại, song nữ chủ, nội dung bộ phim vô cùng phức tạp, còn liên quan không ít đến sự xoay chuyển về mặt không gian và thời gian, có chút hại não. Những bộ điện ảnh như thế ở nước ngoài đã có khá nhiều, nhưng trong nước thì vẫn chưa được khai thác rộng, nếu như bộ phim làm tốt sẽ cho người xem thấy được cảm giác mới mẻ.
Điện ảnh của Cố Như luôn có một trình độ nhất định, về mặc khắc họa hình ảnh nhân vật hay về nội dung bộ phim truyền tải đều có tiếng tăm trong giới.
Dùng cái mỹ để người xem cảm nhận, đắm chìm vào từng khung ảnh, dùng nhân vật để người xem có thể sinh ra đồng cảm, vì nhân vật mà vui buồn hoặc giận dữ, mà quan trọng hơn hết chính là nội dung của bộ phim.
Đối với người xem điện ảnh, hình ảnh đẹp hay các kỹ xảo trông có bắt mắt cũng khó mà cứu được phần nội dung dở tệ và buồn ngủ của bộ phim. Thế nhưng một bộ phim có nội dung xuất sắc lại thường làm cho những bộ có vốn đầu tư ít chuyển mình, trở thành con hắc mã phòng vé, đây chính là sức hút của nội dung phim.
Tin tưởng vào danh tiếng và năng lực của Cố Như, hai người cho dù không biết tên bộ điện ảnh, không biết hướng phát triển của kịch bản nhưng vẫn nhận bộ phim này.
Hai người tin vào Cố Như, khán giả cũng tin Cố Như, bốn chữ đạo diễn Cố Như chính là thương hiệu vàng.
“Mình có lật xem thử, thật ra cũng không có bao nhiêu trang.” Hề Mặc nói.
“Không bao nhiêu trang? Một bộ điện ảnh, lại còn là thể loại huyền nghi mà chỉ có bao nhiêu phần nội dung sao?” Nguyễn Dạ Sênh kinh ngạc, rất muốn dừng chạy bộ để đi qua lấy điện thoại mà xác nhận.
Hề Mặc giải thích: “Không phải ý này, Cố Như bà ấy cơ bản là không có gửi đến kịch bản hoàn chỉnh, hiện tại chỉ có thể xem trước một vài phân đoạn.”
Nguyễn Dạ Sênh hiểu, hỏi: “Nội dung trong đó có nói tình cảm giữa hai nữ chủ là thế nào không, phân đoạn đó có diễn tả không? Mình có hỏi vài lần nhưng mà Cố đạo bà ấy cứ úp úp mở mở, tỏ ra thần bí. Đây là lần đầu tiên sau khi mình nhận vai mà không biết vai diễn của mình rốt cuộc là gì, chỉ biết nhân vậy này tương đối phức tạp và mắc bệnh trầm cảm.”
Hề Mặc nhìn nàng: “Tình cảm?”
Nguyễn Dạ Sênh nhận ra, biết mình dùng sai từ nên vội vàng đổi giọng: “Ý của mình là, mối liên hệ giữa hai nữ chủ là thế nào? Cố đạo chỉ nói hai người có quan hệ tốt, có thể cho là bạn thân, chắc là liên kết bằng tình bạn? Nếu không thì xây dựng nhân vật thế nào.”
Nét mặt Hề Mặc kỳ lạ: “Bây giờ kịch bản chỉ có một phần nên không thể nhìn ra hướng đi tình cảm của hai nhân vật. Nhưng mà bên trong kịch bản có một đoạn, khá kỳ quái.”
“Kỳ quái chỗ nào?” Nguyễn Dạ Sênh quan sát nét mặt Hề Mặc, có chút nôn nóng, quyết định chạy thêm một phút nữa rồi đi xuống nhìn xem kịch bản.
Hề Mặc nói: “Trong kịch bản có một phân đoạn mình và cậu cùng ăn cherry, còn phải đặc tả.”
Nguyễn Dạ Sênh cười nói: “Hai nữ chủ là bạn bè của nhau, đút cherry cho đối phương ăn là bình thường, có gì là kỵ lạ đâu chứ?”
“Không phải dùng tay.” Sắc mặt Hề Mặc phức tạp, dừng một chút rồi mới nói: “Là dùng… dùng miệng đút.”
Hai chân Nguyễn Dạ Sênh thiếu chút nữa mất thăng bằng, may mà giữ lại được: “…”
“Cậu cẩn thận một chút.” Hề Mặc vội dừng máy chạy của mình, nhảy xuống nói.
Nguyễn Dạ Sênh cũng ấn dừng chạy, từ trêи máy chạy bộ đi xuống, nhìn Hề Mặc.
Trong lòng cô hoảng loạn, bởi vì gấp gáp mà hô hấp thở nên dồn dập, không phải bởi vì khi nãy cô thiếu chút nữa đã ngã xuống mà là vì lúc này cô không thể chờ đợi được nữa, muốn nhanh chóng nhìn xem kịch bản.
“Chắc chắn là dùng miệng?” Nguyễn Dạ Sênh vẫn còn đôi chút khó tin.
“… Chắc chắn.” Hề Mặc nghiêm túc nói: “Mình đã xam lại nhiều lần.”
Nguyễn Dạ Sênh cảm thấy thật không thể tin được, sau khi hốt hoảng xong, đột nhiên nhớ lại: “Cậu còn xem lại nhiều lần.”
Hề Mặc: “…”
Nàng ho nhẹ một chút, nói: “Là do mình không tin là sẽ có cả phân đoạn này nên mới xác nhận lại nhiều lần.”
Nguyễn Dạ Sênh cười nhìn Hề Mặc, trong lòng vẫn nghi ngờ, nói: “Cố đạo từ trước đến giờ chưa hề nói đến quan hệ giữa hai nữ chủ, nhưng mà hai người lại dùng miệng đút cherry cho nhau, ắt hẳn quan hệ không phải là bạn bè bình thường? Thật ra đây là một… một…”
Cô bị nghẹn lời rồi.
Điện ảnh có hạn chế về mặt thời gian, với tính cách mong muốn mọi thứ ngày càng tốt hơn của Cố Như thì sẽ không thể nào đi quay những phân cảnh dư thừa không ý nghĩa. Hơn nữa lần này Cố Như lại quay một bộ huyền nghi cho nên nhịp phim phải chặt chẽ, với Cố Như cho dù chỉ là một phút thì cũng phải gửi gắm sự quan trọng vào đó, chắc chắn bà ấy sẽ không để sự lãng phí tồn tại trong bộ phim của mình.
Nếu như lần này Cố Như đưa vào phân đoạn hai nử chủ dùng miệng đút cherry cho nhau chắc chắn là có thâm ý khác.
Điều này không khỏi khiến cho hai người lưu tâm.
Nguyễn Dạ Sênh suy tư trong chốc lát, cuối cùng thì nói ra: “Bộ điện ảnh huyền nghi đề tài đồng tính nữ?”
“… Mình cũng không rõ cho lắm?” Hề Mặc buông mắt, nhìn qua cũng có chút mất tự nhiên: “Cố Như đâu có nói cho mình biết.”
Bầu không khí nhất thời trở nên kỳ quái.
Hai người mặt đối mặt nhìn nhau, trong phòng tập hoàn toàn yên tĩnh, cả hai hoàn toàn có thể cảm nhận được sự gượng gạo đâu đó từ bên trong toát ra.
Ngay cả không khí cũng trở nên nóng hơn.
“Nhưng không có khả năng đâu.” Mặc dù Nguyễn Dạ Sênh vì sự xuất hiện của phân đoạn đó mà âm thầm hài lòng nhưng vẫn cảm thấy kỳ lạ, cuối cùng mới lên tiếng: “Đề tài này chắc chắn sẽ không qua được xét duyệt.”
Ngày trước có không ít bộ điện ảnh lấy đề tài đồng tính, nhưng nay đã sớm bị biến mất, bởi vì đề tài này vô cùng nhạy cảm, theo chính sách thì cũng không được phép, hơn nữa tiêu chuẩn xét duyệt năm sau lại nghiêm ngặt hơn năm trước.
Rất lâu trước đây, khi mà Hề Mặc còn chưa nổi tiếng như hiện tại, cũng đã từng có một bộ điện ảnh với đề tài đồng tính nữ mời nàng tham gia nhưng nàng đã từ chối. Sau đó thì không còn tin tức gì về bộ phim, chỉ có một tài khoản V marketing đưa tin giả.
Mà bây giờ, loại đưa tin giả như thế cũng rất khó truyền đi, bởi vì mọi người đều biết điều đó là không thể.
Không qua được xét duyệt, không lên được màn ảnh rộng, không có tiêu thụ từ phòng vé, đương nhiên là chẳng có đạo diễn nào chịu mạo hiểm để quay nó, bởi trong giới điện ảnh đều là mỗi một bộ phim là một con chiến mã. Cho dù có là một bộ điện ảnh huyền nghi đặc sắc, chỉ cần tình cảm của hai diễn viên trong phim không phù hợp với cái gọi là “chính sách” từ bên trêи sẽ đè bẹp chết bạn, vậy thì ai còn dám quay?
Với một môi trường quốc nội như thế, mang theo gông xiềng dưới đôi chân để nhảy múa, nhảy đến bê bết máu thì vẫn phải xem ai là kẻ nhảy đẹp.
“Cố Như rất khôn khéo, bà ấy tuyệt đối sẽ không quay bộ phim mà mình biết sẽ không qua được xét duyệt, bà ấy muốn nhận được giải thưởng, cũng muốn hướng đến phòng vé của đại chúng.” Hề Mặc ngẫm nghĩ một lát, nét mặt nghiêm nghị, phân tích một cách logic: “Cũng có thể giữa hai nữ chủ chỉ tương đối thân mật, không phân biệt nhiều. Nếu như toàn bộ kịch bản chỉ có một phân đoạn mập mờ như thế thì hướng phát triển tình cảm của phim sẽ không được xem là đồng tính, cũng có thể an toàn qua xét duyệt, chỉ là mình không biết Cố Như nghĩ thế nào.”
“Nhưng bây giờ chúng ta chỉ có một phần kịch bản trêи tay, làm cách nào mà chắc chắn được?” Nguyễn Dạ Sênh nói.