Hai người rời khỏi phòng bệnh của Nguyễn Dạ Sênh, nơi hai người đang đến là sảnh trực của y tá cùng tầng.
Phía đối diện sảnh trực là thông tin cơ bản và ảnh chân dung nhân viên y tế thuộc tầng này, hai người đi đến đó xem thử có phát hiện gì không, tiện thể hỏi thăm y tá trực ban ở đó một vài thứ.
Nguyễn Dạ Sênh đứng trước bảng thông tin nhân viên y tế, hỏi Hề Mặc: "Ở đây có mặt vị bác sĩ cậu nói không?"
Hề Mặc cẩn thận quan sát những bức hình trêи bảng, từ bức hình đầu tiên từ từ nhìn xuống: "Vẫn chưa nhìn ra, khi đó cô ấy đeo khẩu trang nên không thể nhận ra nhanh được."
Nàng chỉ có thể giản lược lại một số đặc điểm của vị bác sĩ này. Khi đó trêи xe cấp cứu, nàng nhìn thấy một ít nếp nhăn cạnh khóe mắt của bác sĩ, có lẽ người này cũng không còn trẻ nhưng tuổi tác không đến mức quá lớn, ước chừng hơn ba mươi tuổi.
Hơn nữa bác sĩ này là bác sĩ cấp cứu, ở bệnh viện, mỗi khoa sẽ có nhiệm vụ khác nhau, những bác sĩ làm việc trêи xe cấp cứu không có khả năng xuất hiện ở tầng hồi sức nhưng Hề Mặc vẫn muốn thử một lần, nàng không muốn bỏ đi bất kỳ dấu vết nào.
Nhìn một lượt, Hề Mặc có chút thất vọng, nói: "Không có cô ấy."
Ánh mắt của bác sĩ đó rất đặc biệt, nếu như trêи bảng có hình của cô ấy, Hề Mặc tin là mình có thể nhận ra.
"Không sao, vốn dĩ xác suất có cô ấy tầng này cũng rất thấp." Nguyễn Dạ Sênh nhẹ giọng an ủi: "Chúng ta đi hỏi y tá đi."
Hề Mặc gật đầu.
Nàng tuyệt đối không bỏ cuộc, cho dù phải lật cả cái bệnh viện này lên nàng cũng nhất định tìm ra vị bác sĩ này.
Hai người đi đến sảnh trực, Hề Mặc hỏi một người y tá trong ở đó: "Xin chào, xin lỗi đã làm phiền, có thể cho tôi hỏi, ngày hôm nay bác sĩ ở trêи xe cấp cứu đưa tôi đến đây, cô có biết là ai không?"
Y tá kia vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Hề Mặc, ánh mắt tràn đầy bất ngờ, đứng phăng dậy.
Tiếng tăm của Hề Mặc lớn như thế, sao cô có thể không biết.
Lúc thay ca, cô có nghe nói tầng này của các cô vừa đưa vào hai minh tinh, một người trong đó là Hề Mặc vô cùng nổi tiếng. Tuy bệnh viện này gần thành điện ảnh, gặp được minh tinh không phải chuyện hiếm nhưng đây là lần đầu tiên cô y tá này nhìn thấy Hề Mặc ngoài đời, Hề Mặc lại còn chủ động nói chuyện với cô, cô giật mình, cứ tưởng là mình nằm mơ.
Cô bé y tá cũng không phải là fan cuồng, nhiều lắm chỉ là người qua đường, nhưng người thường khi thấy đại minh tinh đương nhiên sẽ rất kϊƈɦ động. Chỉ là hiện giờ đang trong thời gian làm việc, cô phải làm đúng quy định, vì vậy cố gắng giữ bình tĩnh, lễ phép trả lời: "Xin… xin chào, tình hình lúc đó là thế này, sau khi cô từ xe cấp cứu xuống thì được đẩy vào phòng cấp cứu, trong quá trình đó có thay đổi vài bác sĩ, cho nên tôi không rõ lúc đó là ai ở trêи xe."
Ánh mắt Hề Mặc hơi ảm đạm nhưng vẫn mỉm cười: "Đã rõ, cảm ơn cô."
Hai người không có thu hoạch, đang định đi đến nơi khác hỏi thì cô bé y tá kia vội vàng gọi nàng lại: "Chờ đã. Tuy tôi không biết, nhưng tôi… tôi có thể giúp cô hỏi bạn tôi một chút, bạn tôi biết chuyện ra vào xe cấp cứu ở bệnh viện, toàn bộ đều được ghi chép lại, nếu như cô cần, tôi có thể gọi nhờ cậu ta giúp cô kiểm tra thử."
Thoáng chốc Hề Mặc như thấy được chút rạng đông, quay lại cảm kϊƈɦ nói: "Rất cần, làm phiền cô, cảm ơn."
Để cho tiện cho cô bé y tá, nàng báo lại chi tiết thời gian xe cấp cứu đến và biền số xe khi đó.
Cô bé y tá nghe ngữ khí trong nói chuyện của nàng lại nghĩ như đang tắm mình trong gió xuân.
Trời ạ, giọng nói của Hề Mặc sao lại êm tai như vậy, người thì lịch sự, hành xử lại còn khéo léo, so với lúc trêи màn ảnh rộng càng có sức hút và gần gũi, cô nàng cảm giác mình đang sắp từ người qua đường rẽ hướng thành fan chân chính rồi.
"Không… Không phiền." Cô nàng nói xong, len lén quan sát Nguyễn Dạ Sênh đang ở bên cạnh Hề Mặc.
Cô không biết Nguyễn Dạ Sênh nhưng khi ánh mắt nhìn đến Nguyễn Dạ Sênh lại bất bợt sáng lên, nghĩ thầm trong lòng, người này quá đẹp rồi. Sắc đẹp của Hề Mặc đã rất thu hút, Nguyễn Dạ Sênh khi đứng cạnh nàng lại không hề bị che lấp, trái lại càng tỏa sáng tương phản với Hề Mặc, khi hợp lại làm cho khung cảnh càng trở nên tuyệt đẹp.
Cô bé y tá vừa lặng lẽ thưởng thức vừa gọi điện cho bạn mình, hỏi xong đầu đuôi mọi chuyện, cô nàng nhanh nói với Hề Mặc: "Tôi nghe là, người trêи xe cấp cứu khi đó là bác sĩ Triệu, Triệu Ngân Sở, cô ấy là người của Khoa Nội tim mạch ở lầu mười một. Bạn tôi cậu ta nói vốn dĩ không phải bác sĩ Triệu theo xe, bác sĩ Triệu là bác sĩ thuộc Khoa nội tuy nhiên người gọi điện khi đó cảm xúc không ổn định, nói là ba của cô ấy trước đó từng nhập viện ở đây, thời gian đó do bác sĩ Triệu điều trị, bây giờ ba cô ấy lại phát bệnh, sắp không qua khỏi, cô ấy khăng khăng phải gọi bác sĩ Triệu theo xe để cứu ba cô ấy, nhất định phải là bác sĩ Triệu đảm nhận, nếu không ba cô ấy mà chết, cô ấy sẽ theo phá bác sĩ Triệu. Vì khi đó sợ cô ấy không giữ được cảm xúc, bệnh viện sợ làm lỡ thời gian cứu chữa bệnh nhân, lại lo cho bác sĩ Triệu sẽ gặp rắc rối, hỏi riêng ý kiến bác sĩ Triệu, vừa lúc khi đó bác sĩ Triệu không bận nên chấp nhận yêu cầu."
Nói đến đây, cô nàng hết sức phẫn uất: "Cho tới giờ chưa từng thấy người nhà bệnh nhân nào lại vô lý như vậy nhưng bác sĩ Triệu quả thật tốt tính, thế mà cũng đồng ý. Ai ngờ đến đó rồi, căn bản không thấy bệnh nhân đuy, số điện thoại của nhà đó lại không gọi được, một chuyến không công, hiện tại bệnh viện đang quyết điều tra người đã lừa 120."
Hề Mặc chăm chú lắng nghe những nhỏ nhặt bên trong, nàng cảm thấy người nhà bệnh nhân này có gì đó kỳ lạ nhưng không nói ra được là gì.
"Nhưng lại may bác sĩ Triệu đã đi, trùng hợp gặp được hai người, đúng lúc cứu hai người về, xem như là may mắn." Cô nàng nói: "Bác sĩ Triệu mặc dù chỉ phụ trách Khoa tim mạch nhưng bác sĩ khá am hiểu các tình huống cấp cứu, rất giỏi."
"Vậy tối nay bác sĩ Triệu có ở tầng 11 hay không?" Nguyễn Dạ Sênh hỏi.
Cô nàng lại gọi điện hỏi, đối mặt với minh tinh mình thích, cô nàng ân cần ra sức giúp đỡ.
"Tôi giúp hai người hỏi y tá trêи đó, tối nay bác sĩ Triệu có lịch trực, hai người có thể lên tìm." Cô nàng nói.
"Rất cảm ơn." Hề Mặc cười cười.
Trái tim bé nhỏ của cô nàng sắp bị nụ cười này xuyên thủng, nếu như hiện tại cô nàng không đứng trực chắc chắn sẽ nhào qua nhờ nàng kí tên.
Hai người vào thang máy đến tầng 11 Khoa Nội tim mạch, trước tiên đi đến bảng thông tin nhân viên y tế ở sảnh trực.
Lần này đã có mục tiêu chính xác, rất nhanh Hề Mặc tìm được bác sĩ Triệu Ngân Sở.
Trong hình bác sĩ Triệu không đeo khẩu trang, trêи bảng thông tin ghi là 37 tuổi, tóc nửa dài đến chấm vai, dáng vẻ khí khái, một đôi mắt đẹp và nụ cười dịu dàng chính xác là ấn tượng khiến nàng khắc sâu.
Hề Mặc nâng tay che đi nửa khuôn mặt của Triệu Ngân Sở làm cô ấy giống như đang đeo khẩu trang.
Nàng nhìn kỹ vài lần, giọng nói không giấu được kϊƈɦ động, xoay người nói với Nguyễn Dạ Sênh: "Không sai, bác sĩ ở trêи xe cấp cứu chính là cô ấy, mình chắc chắn."
Nguyễn Dạ Sênh cũng theo nàng vui mừng, nói: "Vậy bây giờ chúng ta nhanh chóng đi tìm cô ấy."
Giờ phút này, cô có cảm giác thỏa mãn khi được cùng tiến cùng lùi với Hề Mặc.
Đêm nay, Triệu Ngân Sỡ có ca trực, nếu như Triệu Ngân Sở không kiểm tra phòng bệnh thì sẽ ở văn phòng của bác sĩ.
Hai người dọc theo hành lang đi đến phòng làm việc bác sĩ, lúc đi đến cửa chỉ thấy một người nữ đang đẩy một chiếc xe lăn đi ra.
Người nữ đẩy xe lăn, quần áo gọn gàng, tóc dài được chải chuốt cẩn thận, trang sức trang nhã phối hợp tinh xảo, dáng vẻ và vóc người đều rất ưa nhìn, là ngoại hình mà chỉ cần liếc nhìn cũng có thể bị cô hấp dẫn. Mà người ngồi trêи xe lăn cũng là nữ, tuổi so với người ở phía sau đẩy cô không có khác biệt lớn, cũng còn rất trẻ, trêи gương mặt thanh tú lại có đôi chút tái nhợt, hai mắt vô thần, tựa người trêи xe lăn.
Hai người vội nhường đường.
Người nữ đẩy xe lăn thoáng nhìn sang, kinh ngạc gọi: "Hề Mặc?"
Hề Mặc nghe cô gọi tên mình, dừng bước chân, Nguyễn Dạ Sênh cũng nhìn theo nàng.
Người đẩy xe lăn cẩn thận chuyển xe đến, đối diện Hề Mặc, nét mặt vui mừng nói: "Trước đây tôi và cô từng gặp nhau vài lần, tôi còn phụ trách cho bộ sưu tập của cô, cô còn nhớ tôi chứ?"
Bộ sưu tập?
Vừa nghe đến từ này, Hề Mặc theo tiềm thức cho rằng người trước mặt chắc là một phóng viên hay MC chương trình nào đó, nhưng phóng viên hay MC nàng gặp nhiều vô kể, muốn nhớ hết toàn bộ là không thể nào, người nữ trước mặt này, ấn tượng của nàng về cô ta không rõ ràng.
Nhưng cũng không phải không có bất kỳ ấn tượng nào, y nhìn có chút quen mắt, người này có lẽ không nói dối, có thể các nàng đã từng gặp mặt.
"Tôi là tổng giám công ty giải trí Nam Đinh, tôi tên Lâm Đinh Vũ." Người nữ đẩy xe lăn thấy Hề Mặc vẫn chưa có phản ứng, vội vàng giới thiệu thêm, cười nói: "Tháng 9 năm nọ, tôi phụ trách làm bộ sưu tập tuyên truyền của cô, chính là tuần trước khi khởi chiếu bộ điện ảnh "Tàng." "
Giải trí Nam Đinh, Lâm Đinh Vũ.
Hề Mặc nhớ lại, đúng là từng có chuyện này.
Giải trí Nam Đinh tuy không phải là công ty truyền thông đứng đầu cả nước nhưng về phương diện makerting thì công ty này lại chiếm uy thế rất cao, đặc biệt là về các kênh thông tin giải trí, hơn nữa mỗi một tài khoản, lượng fans theo dõi vô cùng nhiều. Quan trọng hơn nữa là sự chính xác phân minh trong đó, có kênh thông tin giải trí, cũng có kênh báo lá cải và cả blog CP, loại gì cần có cũng đều có.
Thậm chí giải trí Nam Đinh còn có bộ phận riêng chuyên săn tin của ngôi sao, ngày nào đó phát hiện minh tinh có chuyện lớn đáng moi ra, vẫn có một cơ hội để họ mua lại tin tức, vài minh tinh sợ chuyện bê bối của mình bị phơi bày, chỉ đành cắn răng chi số tiền lớn để ngăn ngừa tin tức rò rỉ ra bên ngoài. Nếu hai bên không thỏa thuận được giá cả, kênh thông tin dưới sự quản lý của công ty giải trí Nam Đinh sẽ tung ra, không kiếm được tiền thì cũng kiếm được lượng tiếng tăm khổng lồ.
Rất nhiều fan lên mạng nhìn thấy một kênh thông tin có tích V, công ty quản lý sau đó thực chất chính là giải trí Nam Đinh.
Mà ngày nay, các tác phẩm điện ảnh hay truyền hình, việc tuyên truyền ngày càng phụ thuộc vào marketing trêи mạng, một bộ điện ảnh sau khi công chiếu, doanh thu nhận về khổng lồ thường đa phần đều chọn việc công khai tuyên truyền. Vì vậy mỗi lần tuyên truyền, có vài công ty thường chọn các công ty giải trí để hợp tác thúc đẩy quảng bá, mượn lượng theo dõi khổng lồ từ các tải khoản marketing để quảng cáo tuyên truyền tác phẩm.
Năm đó bộ điện ảnh "Tàng" của Hề Mặc thuộc loại phim viễn tưởng. Phim viễn tưởng trong nước lại thường không được ăn khách, cho dù có Hề Mặc đảm bảo nhưng nếu không đẩy mạnh quảng bá, chuyện phòng vé rất dễ gặp khó khăn, do vậy khi tuyên truyền họ đã tìm đến công ty giải trí Nam Đinh.
Giải trí Nam Đinh khi đó đã tạo một bộ sưu tập rất thú vị cho nữ chính Hề Mặc, sau đó đưa đến các kênh báo và blog, cuối cùng hiệu quả tuyên truyền vô cùng tốt, khi đó bộ sưu tập của Hề Mặc được chia sẻ rộng rãi, còn lên cả hot search.
Thành tích phòng vé bộ phim "Tàng" trong bao nhiêu năm đóng điện ảnh của Hề Mặc không tính là cao, nhưng "Tàng" không có hiệu ứng gì đặc biệt, chủ yếu chỉdựa vào nội dung cốt truyện, chi phía đầu tư tương đối thấp, có thể nói chi phí tiêu tốn nhiều nhất chính là Hề Mặc. Các công ty đầu tư khi phân chia lợi nhuận thấy khả quan hơn nhiều so với các đại tác phẩm khác, phía trêи mặt mày ai nấy cũng rạng rỡ
Nhưng nói về kết cấu nội dung của "Tàng" lại rất tinh tế, từng twist lật bất ngờ kết hợp với kỹ năng diễn xuất xuất sắc của Hề Mặc, sau khi kết thúc, cảm xúc cuối cùng để lại cho khán giả chính là rét lạnh, đến giờ vẫn còn nhiều người chờ mong "Tàng" có thể ra phần hai.
"Lâm tiểu thư, chào." Hề Mặc nhớ ra đưa tay ra, khách sáo chào hỏi Lâm Đinh Vũ: "Xin lỗi, trạng thái hôm nay của tôi không được tốt lắm, nhất thời không nhớ ra nỗi."
Lâm Đinh Vũ là một trong những người sáng lập nên giải trí Nam Đinh, có quyền lực rất lớn trong nội bộ công ty, cấp dưới của cô quản lý rất nhiều tài khoản marketing, có thể tạo quan hệ tốt với Lâm Đinh Vũ sẽ có nhiều lợi ích.
"Không sao." Lâm Đinh Vũ vô cùng hòa nhã, cười nói: "Tôi biết hôm nay cô nhập viện vì dị ứng, hiện giờ đã khỏe hơn chứ?"
"Tốt hơn rồi." Hề Mặc nói: "Cảm ơn."
"Nguyễn tiểu thư, xin chào." Lâm Đinh Vũ nhìn Nguyễn Dạ Sênh, đưa tay ra: "Sức khỏe cô đã hồi phục thế nào?"
"Đã ổn." Nguyễn Dạ Sênh không biết Lâm Đinh Vũ nhưng có từng nghe đến giải trí Nam Đinh, khẽ cười nói: "Cảm ơn Lâm tiểu thư đã quan tâm."
"Hai người đến Khoa tim mạch làm gì?" Lâm Đinh Vũ hỏi hai cô: "Tôi nhớ hai người không nằm ở tầng này."
Không hổ là người chuyên làm về marketing ngành giải trí, chi tiết mọi chuyện đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Hề Mặc rất cẩn thận, bình tĩnh nói: "Chúng tôi đến tìm bác sĩ Triệu Ngân Sở, hôm nay xe cấp cứu mà chúng tôi được đưa đến bệnh viện là do bác sĩ Triệu đảm nhận, chúng tôi muốn đến đây trực tiếp gửi lời cảm ơn."
"Là vậy sao." Lâm Đinh Vũ nói: "Tôi và em gái mình cũng tới đây để gặp bác sĩ Triệu, chỉ là bác sĩ không có ở đây, cô ấy là bác sĩ điều trị của em tôi."
Hề Mặc và Nguyễn Dạ Sênh đồng thời nhìn sang xe lăn, thì ra người ngồi trêи xe lăn là em gái của Lâm Đinh Vũ.
Ánh mắt Nguyễn Dạ Sênh rơi xuống cổ tay của cô gái ngồi xe lăn, cổ tay cô bé có đeo vòng bệnh nhân, trêи đó có viết tên của cô bé, là Lâm Đinh Sương.
Lâm Đinh Sương không phản ứng, ánh mắt thờ thẩn.
"Tôi vừa hỏi y tá, cô ấy có nói bác sĩ Triệu tối nay có lịch trực, chẳng lẽ bác sĩ đi kiểm tra phòng bệnh rồi sao?" Hề Mặc nghe Lâm Đinh Vũ nói Triệu Ngân Sở là bác sĩ điều trị của Lâm Đinh Sương, nghĩ rằng cô có lẽ cũng biết đôi chút về Triệu Ngân Sở, muốn hỏi thêm vài câu.
"Bác sĩ Triệu đã về nhà, đồng nghiệp ở văn phòng của cô ấy vừa nói là vậy." Lâm Đinh Vũ nói: "Buổi chiều bác sĩ Triệu bận nhiều việc, lúc cô ấy đến phòng bệnh của em tôi kiểm tra sắc mặt khá kém, có lẽ là mệt mỏi. Làm bác sĩ đúng là rất khổ cực, chắc là cô ấy thấy mệt nên xin về nhà nghỉ ngơi."
Hề Mặc đứng ở cửa, nhìn lướt qua văn phòng, đúng như lời Lâm Đinh Vũ nói, không thấy bóng dáng của bác sĩ Triệu Ngân Sở.
Trong lòng nàng có chút thất vọng nhưng trêи mặt vẫn không biến đổi, nói: "Vậy chúng tôi đợi khi bác sĩ Triệu đi làm rồi mới quay lại đây."
"Nếu như bác sĩ Triệu đến phòng bệnh em tôi kiểm tra, có cần tôi báo cho hai người hay không?" Lâm Đinh Vũ nói: "Mỗi ngày bác sĩ đều đến phòng em tôi kiểm tra."
Nếu thông báo nghĩa là nàng phải cho Lâm Đinh Vũ số điện thoại, Hề Mặc do dự đôi chút nhưng Lâm Đinh Vũ cũng lập tức hiểu ra, vội vàng nói: "Không cần phải đưa cho tôi số điện thoại, nếu như bác sĩ Triệu đến, tôi để điều dưỡng của em tôi đi xuống thông báo cho hai người, dù sao cũng không phải xa xôi."
Đối phương suy nghĩ chu toàn, Hề Mặc cũng không tiện từ chối, nói: "Làm phiền cô."
"Không phiền, chỉ là chuyện nhỏ." Ánh mắt Lâm Đinh Vũ rất sáng, hành xử ăn nói cũng thân thiện ưu nhã.
Có lẽ vì băn khoăn thân phận là người của công ty giải trí, còn đối phương lại là hai minh tinh, quan hệ giữa hai bên có nhiều bất đắc dĩ cho nên Lâm Đinh Vũ mới nói thêm: "Hai người yên tâm, giao lưu hiện tại giữa chúng ta là việc riêng tư nên việc này tôi sẽ không nói ra nửa lời, tôi có thể đảm bảo với hai người."
Hai người thấy cô chân thành, trong lòng cũng thả lỏng hơn, nói: "Cảm ơn."
Nguyễn Dạ Sênh thấy cô bé ngồi xe lăn có chút đáng thương, dường như bệnh rất nặng, cô thấy đau lòng nên nhìn nhìn cô bé, muốn hỏi thăm bệnh tình của Lâm Đinh Sương nhưng lại không tiện hỏi.
Lâm Đinh Vũ thấy ánh mắt của Nguyễn Dạ Sênh, ánh mắt sáng sủa bỗng ảm đạm, nói: "Bây giờ thần chí của em tôi không được rõ ràng, không cảm nhận được sự tồn tại của hai người. Mắc lại bệnh cũ, lần trước tôi đến Hoành Điếm làm một hạng mục, nó nằng nặc đòi đi theo, tôi cũng hết cách nên mới mang nó theo, không ngờ lại bị bệnh, ở đây đã được một thời gian. Tôi đang đợi con bé đỡ hơn, khi nhận thức được người khác sẽ nhanh chóng mang con bé trở về, điều kiện chữa trị ở Thượng Hải vẫn tốt hơn ở đây rất nhiều."
Hề Mặc cũng nhớ tổng bộ của giải trí Nam Đinh nằm ở Thượng Hải, vốn nàng còn đang khó hiểu vì sao Lâm Đinh Vũ không để cô bé điều trị ở bệnh viện lớn Thượng Hải mà lại để em gái mình trị liệu ở đây.
"Có lẽ cô bé cần nghỉ ngơi." Nguyễn Dạ Sênh nói: "Chúng tôi không làm phiền nữa, cô dẫn em ấy về nghỉ ngơi đi."
Lâm Đinh Vũ gật đầu, đẩy Lâm Đinh Sương đi ra ngoài, nói thêm: "Vậy ngày mai nếu như bác sĩ Triệu đến tôi để điều dưỡng xuống tìm các cô."
Hai người lần nữa cảm ơn nhìn theo bóng dáng hai chị em họ Lâm rời đi.
Không gặp được Triệu Ngân Sở, hai người cũng không còn cách nào, chỉ đành chuẩn bị trở về. Kết quả trêи đường gặp lại một y tá, y tá nhận ra Hề Mặc và người nói chuyện với cô trêи xe cấp cứu, lúc sau cô ý tá này lại còn cùng đồng nghiệp của mình ngủ quên mất.
Y tá thấy hai người, chủ động chào hỏi: "Hai người khỏe hơn rồi chứ?"
Xem ra cô ấy vẫn còn nhớ rõ tình huống trêи xe lúc đó.
Khi đó tình huống cấp bách, không chú ý nhiều, hiện giờ Hề Mặc nhìn đến tên của y tá, giờ mới biết cô tên là Trần Thông Thông.
Trần Thông Thông nhìn về Nguyễn Dạ Sênh, nói: "Hai người ở tầng dưới, sao lại lên đây rồi? Muốn tìm bác sĩ Triệu trêи xe sao?"
Trước đó ở trêи xe cấp cứu, Hề Mặc dùng thân phận của Nguyễn Dạ Sênh nói chuyện với Trần Thông Thông, Nguyễn Dạ Sênh cảm nhận được nhiệt tình của Trần Thông Thông đối với cô, đại khái cũng đoán được khi đó có lẽ Hề Mặc đã nói chuyện với cô ấy, nên nói: "Đúng vậy, chúng tôi muốn đến cảm ơn bác sĩ Triệu."
"Bác sĩ Triệu đã xin nghỉ, chiều mai mới đến." Trần Thông Thông nói đến đây, nhỏ giọng lại, đỏ mặt nói với Nguyễn Dạ Sênh: "Chuyện là… tôi có thể nào nhờ cô một chuyện không, thì là tôi và bạn tôi lúc ở trêи xe, có ngủ quên, cô làm ơn giúp chúng tôi giữ bí mật, nếu không sẽ bị trừ lương mất. Chúng tôi thật sự không muốn, thật lòng xin lỗi, chắc là khi đó do quá mệt mỏi."
"Hiểu được mà, cực khổ rồi." Nguyễn Dạ Sênh cười nói: "Tôi sẽ không nói ra."
Trần Thông Thông cuối cùng cũng yên tâm, nói thêm vài câu với hai người rồi mới đi.
Hai người trở lại phòng bệnh, Phùng Đường Đường đã sớm dọn dẹp xong, hỏi hai cô có cần thêm gì không. Mệt mỏi cả một đêm, Nguyễn Dạ Sênh để Phùng Đường Đường và Cố Tê Tùng sớm về nghỉ ngơi.
Đợi Phùng Đường Đường đi, Hề Mặc ngồi nghỉ ngơi trêи ghế, không nói chuyện. Nguyễn Dạ Sênh rót cho Hề Mặc và mình ly nước ấm, thấy Nghiêm Mộ nhắn tin đến hỏi thăm cô, cô cũng nói chuyện vài câu với Nghiêm Mộ.
"Đi một vòng lớn, cuối cùng vẫn không hỏi được gì." Hề Mặc uống ít nước, cau mày.
"Dù sao cũng biết được tên bác sĩ, đợi thêm một buổi, chiều mai lại đi." Nguyễn Dạ Sênh an ủi nàng: "Thời gian không còn sớm nữa, cậu muốn về tắm rửa nghỉ ngơi chứ?"
"Ừm." Hề Mặc nhìn đồng hồ, cũng đến lúc trở về rồi.
Nàng nâng mắt lên, nhìn Nguyễn Dạ Sênh trong chốc lát, đột nhiên cảm thấy ở cùng một phòng bệnh với Nguyễn Dạ Sênh cũng rất tốt, dường như ấm áp hơn so với phòng bệnh của mình.
"Ây dô." Nguyễn Dạ Sênh lười biếng đứng lên, đi đến vali đồ lấy đồ ngủ của mình, cảm thán nói: "Đúng là đổi về vẫn tốt hơn, cuối cùng lúc tắm mình cũng được mở mắt ra rồi, chuyện đáng tưởng niệm. Cũng không cần lo lắng lúc tắm không nhìn thấy, sữa tắm và dầu gội không cẩn thận một tí là rơi xuống nền."
Hề Mặc: "…"
Nguyễn Dạ Sênh nhịn cười, quay lại nhìn nàng.