Nguyễn Dạ Sênh thấy sắc mặt Hề Mặc thay đổi, có lẽ là không thể nghe được những chuyện này nhưng lại ngại vì thể diện, cô mới hỏi nàng: "Có phải cậu sợ nghe mấy thứ đó không?"
Hề Mặc cười lạnh: "Trong từ điển của tôi không có từ sợ."
Nguyễn Dạ Sênh càng cười vui vẻ hơn: "Này, sao đột nhiên lại lấy mấy câu nói của bá đạo tổng tài vậy?"
"Là cái gì?" Hề Mặc nhíu mày.
Nàng không hiểu cho lắm.
Nguyễn Dạ Sênh nửa quan sát nửa cân nhắc nhìn nàng, trêu chọc nàng: "Bình thường cậu lên mạng xem thứ gì, mấy câu nói trào lưu của bá tổng cũng không biết thật sao? Vậy mà còn nói đến suông tai."
"Là thứ quái quỷ gì." Hề Mặc mày nhíu càng sâu.
Nàng không xem mấy thứ lộn xộn đó là thật.
Hề Mặc bận rộn nhiều việc, nàng có thời gian biểu riêng của mình, ngoại trừ công việc, thời gian rảnh thì nàng sẽ đọc sách, tập gym, luyện dương cầm, còn phần nhỏ thời gian rỗi rảnh khác, nhiều nhất nàng chỉ mở ra tài khoản nhỏ bí mật lên nhìn xem tin tức của giới giải trí. Tuy mấy thứ như mật hiệu của fan có thể thuộc nằm lòng, nhìn một chữ viết tắt là có thể biết ngay ngón tay đó đang chỉ đến minh tinh nào, nhưng mấy câu nói của bá tổng thì một chữ lộn cũng không biết.
Nguyễn Dạ Sênh thấy nàng thật sự không biết, nhất thời phá lên cười, hăng hái muốn phổ cập kiến thức mới cho nàng: "Tôi nói cho cậu biết, mấy thứ này cũng có nguồn gốc của nó. Chuyện là có một bá tổng thích một cô gái hoàn cảnh nghèo khó, khi cùng cô gái đi vào một nhà hàng, nhà hàng đó là một nơi thu hút đại chúng tiêu pha rất nhiều, thường xuyên tổ chức hoạt động, thúc đẩy doanh thu."
Kỳ lạ là, những câu chuyện về bá tổng, cho dù có giàu sang đến cỡ nào thì cũng chỉ thích những cô gái vô cùng bình thường, hơn nữa những cô gái này y như rằng đều kiên cường, giống như cỏ ven đường, nhỏ bé nhưng bất khuất đối mặt với gió mưa.
Cũng không biết là ai quy định.
Hề Mặc không nói, tay lột quýt, chăm chú lắng nghe
Nhưng không phải do nàng cảm thấy tò mò với câu chuyện này, mà là vì Nguyễn Dạ Sênh, người đang phổ cập cho nàng, cho dù thứ kiến thức phổ cập này rất nhàm chán thế nhưng nàng lại thấy hứng thú.
Nguyễn Dạ Sênh nói tiếp: "Người phục vụ đến hỏi bá tổng, hỏi anh ta cần gì đồng thời giới thiệu cho anh ta vài món được giảm giá. Bá tổng bỗng nhướng mày, nói: 'Trong từ điển của tôi không có hai từ giảm giá.' Nói xong lấy ra tấm thẻ vàng đưa cho phục vụ."
Hề Mặc: "…"
Nguyễn Dạ Sênh đem một câu chuyện hết sức nhàm chán nói đến vô cùng sinh động, học theo cách nói của bá tổng, bình tĩnh nói: "Sau đó nữa, phục vụ lại đến hỏi bá tổng, nói với anh ta bởi vì điểm được tích đã nhiều, đã đạt đến mức ưu đãi của nhà hàng, nhà hàng sẽ tặng thức uống miễn phí cho hai người . Bá tổng nhướng mày, nói: 'Trong từ điển của tôi không có hai từ miễn phí.' Nói rồi lấy ra tấm thẻ vàng đưa cho phục vụ."
Hề Mặc: "…"
Nàng nhướng mày, ăn quýt, trong lòng thầm nói bá tổng này chắc là bị bệnh.
"Chính là như vậy. Thật ra mấy câu nói của bá tổng còn rất nhiều, cái này đại khái chỉ là chút điểm linh tinh thôi." Nguyễn Dạ Sênh suy tư: "Nhưng mà, tôi suy nghĩ kỹ một chút, trong từ điển của cậu đúng là không có chữ sợ này, bởi vì đã có ba chữ khác."
"Ba chữ gì?" Hề Mặc rất chịu khó chơi đùa với cô.
Trong mắt Nguyễn Dạ Sênh ẩn hiện tia giảo hoạt: "Trong từ điển của cậu chỉ có ba chữ, không hứng thú."
Hề Mặc: "…"
Sắc mặt nàng trầm trầm, trong miệng lẩm nhẩm: "Tôi không hứng thú."
Đầu tiên Nguyễn Dạ Sênh sửng sốt, theo sau liền cười rộ lên, cười đến bả vai đều run. Cô không nghĩ đến có một ngày, Hề Mặc vậy mà chủ động đón lấy bướng bỉnh của cô.
"Cậu đúng là nhàm chán." Nguyễn Dạ Sênh cười nàng.
"Cậu càng nhàm chán hơn." Hề Mặc trả lời cô.
Hai người cứ như vậy ở trong phòng ngồi trò chuyện, ngay cả bầu không khí xung quanh cũng dịu xuống, tựa như mang theo ngọt mát của quýt mật.
Thời gian thoải mái luôn trôi đi rất nhanh, nhìn thấy thời gian cũng đã trễ, Nguyễn Dạ Sênh đành phải đứng dậy quay về. Cô mở cửa, đứng ngay cửa nhìn Hề Mặc, sự không nở chiếm lấy trong lòng.
"Tôi đi đây, ngủ ngon." Nguyễn Dạ Sênh đứng giữa hành lang sáng đèn, nhẹ giọng nói.
Hề Mặc gật đầu: "Ngủ ngon."
Nguyễn Dạ Sênh xoay người đi, chỉ là ở trong hành lang đi được vài bước, Hề Mặc đi ra ngoài, ở phía sau gọi cô: "Cậu chờ đã."
Nguyễn Dạ Sênh quay lại nhìn.
"Ngày mai, tôi sẽ đến phim trường." Giọng nói của Hề Mặc rất thấp.
Hai mắt Nguyễn Dạ Sênh thoáng mở to, khóe mắt đuôi mày đều hiện lên vui mừng.
Hề Mặc đã đóng máy, không cần thiết phải đến phim trường tiếp, hiện giờ nàng bảo riêng với cô rằng ngày mai sẽ đi đến phim trường, ý là gì không cần nói cũng đã rõ.
Đối ngày mai càng mong chờ hơn, Nguyễn Dạ Sênh trở về phòng của mình, rửa mặt xong vẫn còn cảm thấy hưng phấn ngủ không yên. Trước kia, mỗi ngày cô có thể nhìn thấy được Hề Mặc, nguyên nhân chủ yếu là do hai người đều làm việc cùng nhau trong một đoàn phim.
Không ngờ, khi đã không còn làm việc chung, cô vẫn có cơ hội được gặp Hề Mặc.
Thế mà Hề Mặc tình nguyện đi gặp riêng cô.
Nguyễn Dạ Sênh không ngủ được, tựa lưng vào đầu giường xem điện thoại, xem lịch sử trò chuyện trước kia của cô và Hề Mặc, vừa xem vừa cười.
Qua một hồi, âm báo tin nhắn vang lên, là Trầm Khinh Biệt gửi tới.
Trong giọng nói Trầm Khinh Biệt mang theo oán giận: "Nguyễn Nguyễn, làm sao giờ, mình ngủ không được, cậu tâm sự với mình đi."
Trong lòng Nguyễn Dạ Sênh thầm báo không hay rồi, một khi trò chuyện với Trầm Khinh Biệt, thiếu điều phải nói đến thiên hoang địa lão, đừng mơ đến việc đi ngủ. Vì vậy cô cũng không trực tiếp đồng ý, chỉ gõ chữ trả lời: "Cậu bị sao vậy?"
Trầm Khinh Biệt ấm ức nói: "Cũng phải phải là mình bị gì, là A Úc có vấn đề. Từ sau hôm ở đoàn phim trở về, chị ấy cứ là lạ, gần đây đối xử với mình cứ lúc lạnh lúc nóng. Cậu cũng biết, từ đó đến giờ mình với chị ấy đều kề cận nhau, còn thân thiết hơn cả chị em, còn bây giờ nhìn qua hình như chị ấy không còn muốn để tâm hay muốn mình đến gần nữa, chị ấy cũng không thèm nói chuyện với mình. Hơn nữa nhiều lần còn bị mình bắt được, chị ấy ở bên cạnh cứ nhìn mình chằm chằm, sắc mặt trầm ngâm, giống như có thành kiến gì với mình nhưng lại không nói nên lời. Mình thật sự không quen, rất phiền, phiền đến không ngủ được."
Nguyễn Dạ Sênh thở dài, trả lời cô: "Thật ra trêи thế giới này, người có thể nói chuyện được với cậu, có lẽ không tồn tại. Đẳng cấp nói chuyện của cậu ở mức độ rất cao, loại người phàm tục như bọn mình thật không đủ tư cách."
Trầm Khinh Biệt: "…"
Nguyễn Dạ Sênh cố gắng giúp Trầm Khinh Biệt phân tích: "Một người đột nhiên thay đổi thái độ đa phần đều liên quan đến một người hay một việc nào đó. Úc An sau khi từ đoàn phim trở về, có tiếp xúc nhiều với người nào không, hay là gặp phải chuyện gì?"
Trầm Khinh Biệt suy nghĩ một chút, nói: "Công ty vừa ký hợp đồng với một soái ca mới, sắp xếp cho chị ấy, gần đây đúng là chị ấy với tên soái ca tiếp xúc khá nhiều, phải nói rất nhiều chuyện, công ty đang cố gắng xây dựng hình ảnh cho cậu ta."
"Là ai?"
Trầm Khinh Biệt ở trong khách sạn đoàn phim của mình liếc một cái xem thường: "Là người mới, tên là Lâm Thuấn Phong. Thần tượng được ra mắt sau khi thi tuyển chọn, khi đó cậu ta đứng thứ hai."
"Hình như có chút ấn tượng, ngoại hình đúng là không tệ." Nguyễn Dạ Sênh nhớ đến, trêи mạng đã từng nhìn thấy ảnh của Lâm Thuấn Phong, hình như là người có visual đẹp nhất trong cuộc thi, nhưng sau đó lúc nhảy có mắc lỗi nên không được hạng nhất.
Trầm Khinh Biệt bật máy hát, giống như mầm đậu vươn đầu khỏi đất, lên án: "Gần đây A Úc cũng không đi theo mình, mấy này nay mình ở đây quay phim, chị ấy thậm chí còn không thèm đến thăm mình, vậy mà lại đi đến chỗ tổ chức sinh nhật của Lâm Thuấn Phong. A Úc chị ấy thay đổi rồi, trước đây chị ấy đồng ý với mình, chỉ dẫn dắt mình là chủ yếu, chỉ để tâm đến mình nhiều nhất, còn mấy đồ xinh đẹp đê tiện khác, chú ý một chút là được, bọn mình cũng đã ngoéo tay thề rồi, ai ngờ chị ấy quay lưng là quên sạch lời thề với mình. Lâm Thuấn Phong, cái tên nghe như mấy tên shipper ở ngoài đường, vậy mà dám đối xử với hắn ta còn tốt hơn mình, đúng là tức chết mình, công ty mỗi năm đều nhận không biết bao nhiêu nghệ sĩ mới, A Úc chưa từng đối xử với mình như vậy. Xưa nay chỉ thấy người mới cười, có ai nghe thấy người xưa khóc, hiện giờ mình rất hoài nghi, có phải A Úc coi trọng cái tên tiểu bạch kiểm này rồi không, nếu không tại sao lại có hành vi cử chỉ khác thường như vậy."
Nguyễn Dạ Sênh: "…"
Lải nha lải nhãi tới đâu rồi.
"Úc An không phải là người như thế." Nguyễn Dạ Sênh xem như khá hiểu Úc An, nói: "Cô ấy sẽ không thích loại thần tượng này."
"Nhưng tại sao mình lại cảm giác chị ấy lại thích loại này chứ." Trầm Khinh Biệt vô cùng cảnh giác, giống như thám tử nhập vào người, phân tích hết sức logic: "A Úc trưởng thành, tài trí lại xinh đẹp, mang kính lên thì tựa như loại văn nhã bại hoại, người vừa có gương mặt của đại tỷ lại vừa có năng lực, lại còn có cổ phần trong công ty, cho dù chị ấy không thích thì cũng sẽ có tiểu bạch kiểm ve vãng bên người chị ấy. Chỉ tại cậu không biết, những người mới muốn thượng vị chuyện gì cũng dám làm, chỉ hy vọng người đại diện sẽ cho họ nhiều tài nguyên."
"Người đại diện và nghệ sĩ yêu đương cũng không phải là chuyện gì mới mẻ, nhưng họ đều che dấu." Nguyễn Dạ Sênh nói: "Nhất là thời kỳ đang nổi tiếng, một khi yêu đương đối với họ chính là ngõ cụt, công ty tuyệt đối sẽ không để cho người đại diện và nghệ sĩ đang nổi có quan hệ yêu đương, cậu đừng ở đó đoán mò."
"Chuyện này đương nhiên mình biết." Trầm Khinh Biệt vô cùng quen thuộc bát quái: "Tuy rằng trêи quy tắc là họ không được phép, tuy ảnh hưởng xấu với sự nghiệp phát triển nhưng bọn họ lén lút ở sau lưng thì sao? Chỉ cần chết cũng không thừa nhận với bên ngoài, cẩn thận hơn một chút không phải là được thôi sao. Tháng trước mình còn nhìn thấy Tiêu Lăng trong công ty, chính là cậu ca sĩ kia, lén lén lút lút ôm ấp với người đại diện của cậu ta. Fans của cậu ta không hề biết chuyện này, cũng không dám để cho fans biết, nhưng mà bọn mình ở chung một công ty, có một số việc muốn giấu cũng là khó."
Cô nói đến đây, càng nói càng giận: "Người khác thế nào, nói thật mình chẳng thèm để ý, quan tâm ai yêu đương với người đại hiện của họ làm gì, có liên quan gì đến mình. Nhưng mà A Úc thì không được! Mình thấy mấy cái tên tiểu bạch kiểm trong công ty, tên nào cũng ra sức ân cần với A Úc, A Úc ở công ty, vừa có tiền vừa có quyền, mạng lưới quan hệ lại rộng, IQ cao ngất, còn rất biết đầu tư, số tài sản của chị ấy tổng lại còn nhiều hơn cả mình, một cô gái hoàn mỹ có sự nghiệp thành công như vậy, tên nhóc Lâm Thuấn Phong đó nhất định là muốn ôm đùi chị ấy!"
"Cậu… cậu căn bản không phải đang mắng Úc An?" Nguyễn Dạ Sênh xoa xoa mi, nói: "Cậu đang tâng bốc cô ấy đến tận trời cao."
"Có sao?" Trầm Khinh Biệt hồn nhiên chưa nhận ra.
Nguyễn Dạ Sênh phát hiện ra một điểm, hỏi cô: "Kỳ lạ, sao cậu lại biết tài sản của Úc An nhiều hơn cậu rất nhiều? Cậu vốn đã đủ sức chiêu tài, tài sản của cô ấy nhiều hơn cậu, hơn nữa còn rất nhiều khoản đầu tư bí mật, sao cậu lại biết được?"
"A Úc nói cho mình biết đấy." Trầm Khinh Biệt nói: "Bất động sản của chị ấy, khoản đầu tư, sổ tiết kiệm, thậm chí là tiền trong tài khoản ngân hàng, chị ấy đều cho mình xem qua từng cái một, mình còn biết mật mã tài khoản ngân hàng của chị ấy, A Úc không hề giấu diếm mình. Nguyễn Nguyễn, tuy rằng cậu với mình là chị em tốt, nhưng mà rất xin lỗi, mình không thể nói ra mật mã tài khoản ngân hàng của A Úc cho cậu biết được."
Nguyễn Dạ Sênh: "…"
Này, mình có hỏi cậu cái này à.
Nhưng đúng là rất kỳ lạ, Úc An đem hết mọi tài sản của mình nói cho Trầm Khinh Biệt biết, đủ để cho thấy cô ấy rất tin tưởng Trầm Khinh Biệt, nhưng đột nhiên lại lạnh nhạt với Trầm Khinh Biệt, cũng khó trách Trầm Khinh Biệt để trong lòng.
"Ah, phiền quá mà." Trầm Khinh Biệt cầm điện thoại, nằm trêи giường ở khách sạn lăn qua lộn lại, lúc cầm điện thoại ghi âm giọng nói, thiếu chút nữa điện thoại rơi xuống đập trúng mặt.
Cô cùng không biết mình phiền vì cái gì.
Thế nhưng chỉ cần nghĩ đến A Úc có thể đang yêu đương với ai đó, cô rất rất phiền.
Trước đây, cô là người thân thiết nhất với A Úc nhưng nếu như A Úc đang yêu, vậy thì cô không được hôn nữa.
"Cậu đừng nghĩ vớ vẩn nữa, có thể do công việc của Úc An, cậu cũng đã nói, công ty đang nâng đỡ cho Lâm Thuấn Phong." Nguyễn Dạ Sênh thoải mái nói với cô: "Cô ấy là người đại diện của cậu, hơn nữa với địa vị của Úc An trong công ty, thật sự rất khó đáp ứng được yêu cầu của cậu khi muốn Úc An lúc nào cũng kề cận bên cạnh cậu. Cô ấy là một người bận rộn như thế, trước đây luôn đi theo bên cạnh cậu, mình cũng thấy khá kinh ngạc."
"Ổn chưa." Có Nguyễn Dạ Sênh nói chuyện với cô, Trầm Khinh Biệt cũng coi như nhổ ra được bụng nước đắng đã nhịn thật lâu, cuối cùng cũng thư thả hơn: "Đúng rồi, tiệc đóng máy của các cậu cụ thể sẽ livestream vào lúc mấy giờ? Trước đó trêи trang weibo chính thức chỉ thông báo ngày và phòng livestream không hề nói thời gian cụ thể, giấu diếm làm gì không biết, cậu nói nhỏ cho mình biết, để mình ngồi đợi."
"10h sáng." Nguyễn Dạ Sênh hỏi: "Lúc đó cậu đang quay phim phải không?"
Thời gian quay và hậu kỳ của phim truyền hình khá lâu dài, vì để duy trì sức hút, hiện giờ đoàn phim rất thông minh, không bỏ qua bất kỳ cơ hội truyền thông nào. Hôm mở tiệc đóng máy, quần tinh hội tụ, dùng hình ảnh của buổi tiệc đóng máy phát ra ngoài, có thể khơi dậy nên một làn sóng nhiệt.
Người hâm mộ khi biết buổi tiệc đóng máy sẽ được livestream, ai cũng kêu gào, nhón chân trông ngóng.
"Mình có thời gian nghỉ ngơi mà." Trầm Khinh Biệt nói.
Hai người trò chuyện qua điện thoại, chỉ trách Trầm Khinh Biệt nói quá nhiều, cuối cùng Nguyễn Dạ Sênh không chống đỡ nổi nữa, ngủ lúc nào cũng không hay.
Hôm sau, Nguyễn Dạ Sênh đến phim trường rất sớm, hôm nay phân đoạn quay rất quan trọng, cô đã phải chuẩn bị thật lâu.
Cô vừa nghe Lâm Khải Đường giảng giải, thỉnh thoảng lại nhìn xem xung quanh ở gần trường quay, đâu đâu cũng là nhân viên đang bận rộn việc của mình, cô tâm thần không yên, tìm kiếm mãi vẫn không thấy bóng dáng mà mình muốn thấy.
"Được, bắt đầu!" Lâm Khải Đường hô.
Nguyễn Dạ Sênh đi đến trước máy quay, xuất phát từ lòng chờ mong, lần nữa cô quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Hề Mặc đang cầm máy tính bảng trong tay, ở bên cạnh ghế nghỉ ngơi của cô ngồi xuống, nhìn về hướng của cô.
Trong mắt Nguyễn Dạ Sênh lúc này rốt cuộc cũng vui vẻ, cảm thấy có một loại an tâm khó diễn tả được, nhanh chóng đi vào trạng thái trong phim.