Hoán Đổi Ảnh Hậu

Chương 111: Nghi vấn



Một người đang sống êm đẹp tự nhiên lại mất tích, mà còn là người cùng đoàn phim, Phùng Đường Đường nhát gan, sợ hãi đến nỗi không nói nên lời.

Với Hề Mặc, dù trong lòng thật sự có bất ngờ nhưng vẫn rất lý trí, tiếp tục đặt câu hỏi chuyện gì đã xảy ra. Nàng cảm thấy Thôi Gia Ngư này không phải là người đơn giản, chuyện mà cô ta hỏi đến chắc chắn phải là chuyện trọng đại.

Nguyễn Dạ Sênh trông dáng vẻ đang chuyên tâm bổ trang nhưng thực ra hai tai đang rất bận

Điều phối viên hiện giờ cũng chẳng giấu diếm gì các nàng: “Nhân viên đạo cụ đó tên là Dương Trận, khi đó tôi còn gọi điện riêng đến hỏi cậu ta, nhưng bên kia tắt máy, tôi cứ tưởng cậu ta sợ, vì đột ngột từ chức nhưng lượng công việc trong tổ vẫn còn bỏ dở cho nên không có mặt mũi nào nghe điện thoại của đoàn phim. Dù sao cũng đã từng gặp phải những tình huống thế này, lúc đó tôi cũng không thể nào nghỉ theo chiều hướng sâu xa được.”

Cô kể lại tỉ mỉ: “Nếu lần này Thôi cảnh quan không đến tìm tôi, tôi thật sẽ không biết kể từ ngày tôi không liên lạc được với cậu ta thì cậu ta đã mất tích, người nhà của cậu ta không cách nào liên lạc được, ngay cả một tin nhắn để lại cũng không. Cũng là vì ngày thường cậu ta và người nhà thường xuyên liên lạc, đột nhiên không liên lạc một thời gian dài, đó không phải là tác phong của cậu ta, người nhà cậu ta cảm thấy lo lắng, hơn nữa ngay cả ngày kết hôn em gái của mình, cậu ta cũng không về trong khi đã hứa sẽ về tham dự. Người nhà cậu ta gọi điện đến hỏi đoàn phim xong mới biết là cậu ta đã nghỉ việc, đi đến căn hộ cậu ta mua, chỉ thấy bụi đóng khắp nhà, cho thấy từ sau khi rời khỏi đoàn phim cậu ta chưa từng trở về căn hộ bên đó. Ông bà già vì thấy sốt ruột nên cấp bách báo cảnh sát.”

Hề Mặc nghe xong, lòng cân nhắc một hồi, khoét sâu vào một điểm khác: “Căn hộ cậu ta mua ở thành phố nào?”

Nhân viên trong đoàn phim phần lớn thường bay tới bay lui, nơi nào có việc thì đến nơi đó, một bộ phim mới khi bước vào giai đoạn chuẩn bị quay phải nhận thêm người vào đoàn, sau khi quay xong sẽ có không ít người giải tán, sau đó tham gia vào một đoàn phim đang chuẩn bị khác.

Cho nên có rất nhiều người dù là làm việc ở Hoành Điếm nhưng lại định cư ở nơi khác.

“Nhà cậu ta ở Tô Châu.” Điều phối viên nói.

“Hai ông bà báo cảnh sát ở Tô Châu?” Hề Mặc xác nhận lần hai.

Điều phối viên gật đầu.

Hề Mặc khẽ nhíu mày.

Nếu báo cảnh sát ở Tô Châu, ban đầu có lẽ là do cảnh sát khu vực Tô Châu đứng ra xử lý, nếu như cảnh sát Tô Châu điều tra qua và xác nhận Dương Trận đã lâu chưa trở về Tô Châu, đương nhiên sẽ nghỉ đến nơi làm việc trước đó của cậu ra. Biết Hoành Điếm mới là nơi cuối cùng cậu ta xuất hiện, phương hướng điều tra sẽ chuyến đến Hoành Điếm bên này, mà Hoành Điếm lại thuộc khu vực thị xã Đông Dương.

Mà hiện giờ cảnh sát thành phố đến đoàn phim hỏi chuyện, không nhìn ra vấn đề gì ở đây.

Nhưng Hề Mặc nghĩ mãi vẫn có gì đó không đúng.

Nguyễn Dạ Sênh cũng đã thầm suy nghĩ, rốt cuộc không thể không nói ra một câu: “Nhưng tại sao lại là Thôi cảnh quan đến tìm người?”

Lúc cô nói chuyện, mặt theo bản năng cũng quay sang, nhìn về phía Hề Mặc.

Trước đó Nguyễn Dạ Sênh ngồi ngay ngắn y như tượng gỗ không động đậy quá nhiều, chuyện viên trang điểm biết cô là người an tĩnh, không ngờ được cô lại quay mặt đi, tay không theo kịp tốc độ nên áy náy cười cười nói: “Hề tỷ, đợi thêm một lát thôi, đừng nhúc nhích, cũng sắp xong rồi.”

“Thật ngại quá.” Nguyễn Dạ Sênh lần nữa ngồi lại ngay ngắn.

Hề Mặc nghe câu hỏi này của Nguyễn Dạ Sênh, điểm khó hiểu đang quanh quẩn trong đầu như mây mù được đánh tan đi, bầu trời bỗng chốc tươi sáng.

Không sai, tại sao lại là Thôi Gia Ngư đến tìm người.

Thôi Gia Ngư là sếp của một tổ điều tra khu vực, mà tổ điều tra này chuyên phụ trách những vụ án giết người, cũng không khác gì nhiều so với tổ trọng án.

Nếu như chỉ là một vụ mất tích vẫn chưa điều tra rõ ràng ắt hẳn phải là người phụ trách của tổ điều tra mất tích tham gia xử lý mới đúng, chứ không phải là Thôi Gia Ngư. Việc công tác của Thôi Gia Ngư rất nặng nề, trêи còn vụ án Trương Ngọc Ninh vừa mới chết, điều tra một nửa thì phát hiện thêm một Đinh Kỳ Hồng khủng bố, ngày đó Đinh Kỳ Hồng như hư không mà biến, Thôi Gia Ngư hiện giờ làm gì còn thừa tinh thần để theo vụ án mất tích khác.

Trừ khi, Dương Trận này đã chết, Thôi Gia Ngư cho rằng cậu ta và vụ việc của hai người kia có liên quan.

Bất luận là thế nào, chỉ cần suy nghĩ kỹ càng một chút cũng đủ khiến cho lòng người thấy sợ hãi.

Hề Mặc lại đưa mắt liếc nhìn Nguyễn Dạ Sênh, nghĩ thầm, Nguyễn Dạ Sênh với nàng đúng là thần giao cách cảm, lúc nào cũng suy nghĩ cùng một vấn đề với nàng.

. . . Khoan đã, thần giao cách cảm?

Tại sao mình lại dùng cái từ này chứ?

Hề Mặc cảm thấy mình điên rồi, nhanh chóng gạt đi bốn từ này.

Kết quả, vừa mới giải quyết xong chuyện này thì lại đón đầu thêm một chuyện khác, nàng lại thấy Nguyễn Dạ Sênh thật thông minh.

Nàng luôn thích giao tiếp với người thông minh, không phiền phức, có cảm giác chỉ cần nháy mắt thì đối phương cũng hiểu được tâm trạng của nàng.

Hề Mặc nhận ra suy nghĩ trong đầu mình bắt đầu lệch quỹ đạo, nhanh chóng dẹp đi mấy chủ đề mẫn cảm này, ngồi lại nghiêm túc, nhíu mày làm ra dáng vẻ đang đắng đo.

Phùng Đường Đường chưa thấy rõ vấn đề bên trong, nghi hoặc hỏi: “Tại sao Thôi cảnh quan lại không thể đến điều tra?”

Đối với cô thì, cảnh sát chính là cảnh sát, trong cục cảnh sát thì là cảnh sát, không biết được là trong kia tổ chức phân chia thế nào.

Điều phối viên tâm tư cũng không sâu xa, cũng không nghĩ đến Dương Trận có thể có liên quan đến vụ án giết người, phụ họa theo Phùng Đường Đường, gật đầu nói.

Hề Mặc giải thích: “Thôi Gia Ngư chỉ giải quyết các vụ án giết người, những vụ án mất tích không thuộc chức trách của cô ấy, không thể tham gia xử lý.”

Điều phối viên mở to mắt, sợ hãi không ít: “Cô nói là, thật ra Dương Trận, cậu ta đã…”

Dù sao cũng là đồng nghiệp trong đoàn phim, điều phối viên từng gặp Dương Trận, có số điện thoại của cậu ta, vừa nghĩ đến cậu ta có thể đã chết, cả người cô đột nhiên thấy ớn lạnh, lại cảm thấy thương tiếc không biết phải diễn tả thế nào.

“Tôi không biết.” Hề Mặc lắc đầu: “Tôi cũng chỉ đoán mò mà thôi.”

Nàng hỏi thêm một câu: “Cô có biết ngày cuối cùng Dương Trận xuất hiện hay không? Thôi Gia Ngư có nhắc qua với cô chứ?”

“Thôi cảnh quan cũng có hỏi tôi cái này.” Điều phối viên là người rõ ràng tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong đoàn phim, nói: “Lúc đầu tôi cũng không nhớ rõ lắm, nhưng tôi có giúp đỡ liên hệ một đồng nghiệp của Dương Trận trong tổ đạo cụ, nói là từ sau lần đó thì Dương Trận đã không về lại khách sạn.”

“Là lần nào?” Thật ra Hề Mặc đã đoán ra.

“Chính là lần có rất nhiều cảnh sát đến kiểm tra phòng khách sạn của đoàn. Từ sáng sớm Dương Trận đã kết nhóm đi làm với đồng nghiệp, nhưng sau đó thì không thấy trở về.”

Thời gian trùng khớp, càng làm cho Hề Mặc cảm thấy trong đó có vấn đề.

Có lẽ Thôi Gia Ngư cũng nghĩ như thế, nếu không sẽ không đích thân đến đây thẩm vấn.

“Hay là mình… đừng… đừng nói nữa.” Phùng Đường Đường rùng mình: “Chúng ta chỉ là ở đoàn để quay phim thôi, loại chuyện thế này có phải là đừng nên bàn tán nhiều hay không, xem phim trinh thám gì đó trêи TV còn được, chứ chuyện này xảy ra bên người, nghĩ thôi cũng quá dọa người rồi.”

Điều phối viên cũng thấy sợ: “Đúng… ban đầu tôi cũng không nghĩ tới, nhưng Nguyễn Nguyễn vừa nói, hiện tại tôi cũng thấy sợ sợ… Dương Trận này… chẳng lẽ cậu ta đã chết?”

“Không có gì.” Hề Mặc nói chậm lại, có cảm giác làm cho người ta thấy bình tĩnh hơn, nói: “Tôi thấy hiếu kỳ nên chỉ tò mò hỏi vài câu. Không nói chuyện này nữa.”

Thật ra, nàng không chỉ là tò mò.

Có gì đó ẩn chứa trong một loạt chuyện quỷ dị này, nhưng không biết được đó rốt cuộc là gì.

Nếu đổi lại là vụ án khác, nàng tất nhiên sẽ tránh đi, để cho cảnh sát xử lý là được rồi, chuyện điều tra không phải là chức trách của nàng, dù sao thì nàng cũng chỉ là một diễn viên.

Thế nhưng khi đặt những chuyện này cùng một chỗ mà xem, nàng luôn cảm thấy bản thân thật không cách nào không quan tâm.

Nàng không buông được.

Tựa như có một vòng xoáy trêи mặt biển, càng lúc nó càng lớn dần, chiếc thuyền của nàng tự nhiên cũng sẽ bị cuốn vào bên trong.

Cuối cùng Nguyễn Dạ Sênh cũng bổ trang xong, thấy bản thân còn phải tiếp tục quay, không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi, cô đứng lên, đi đến bên cạnh Hề Mặc, khom người nhẹ nhàng nói với Hề Mặc: “Tôi đi quay đây, lát nữa cậu còn ở đấy chứ?”

Hề Mặc chỉ cảm thấy bên tai mình như bị kϊƈɦ thích.

Nói chuyện thì nói, nói gần vậy làm gì.

Hề Mặc lòng căng thẳng nhưng mặt mỉm cười: “Còn chứ, tôi đợi Đường Đường về cùng.”

Đường Đường chính là cục gạch, lúc nào cần thì dùng lúc đó.

Phùng Đường Đường làm khối gạch đường mà bản thân lại không biết, còn khơ khờ mà cười, lại thấy Nguyễn Nguyễn đối với mình thật tốt, đóng máy rồi mà không chịu về khách sạn nghỉ ngơi, ở lại để chờ cô về cùng.

“Ồ, vậy sao?” Nguyễn Dạ Sênh nhìn Hề Mặc nói: “Đường Đường phải theo tôi, vậy là cậu phải chờ đến lúc tôi kết thúc công việc mới về được rồi.”

Ngồi bên cạnh có Phùng Đường Đường và điều phối viên, Hề Mặc lại nghĩ ánh mắt Nguyễn Dạ Sênh nhìn nàng như mang theo chút nhiệt độ, bởi vì vốn trời mưa nên không khí đều lạnh lẽo ẩm thấp nhưng hiện tại như dần ấm nóng lên.

Thật ra nàng biết, trong lòng Nguyễn Dạ Sênh có lời muốn hỏi nàng.

Trong ánh mắt Nguyễn Dạ Sênh như đã chất chứa hết tất cả, chỉ là hiện giờ không tiện.

Mà nàng đại khái cũng đoán được Nguyễn Dạ Sênh muốn hỏi nàng chuyện gì, trong lòng ẩn ẩn hồi hộp.

Lại thấy rằng, bản thân vậy mà mong đợi Nguyễn Dạ Sênh hỏi nàng, việc bừng tỉnh này làm cho sự nôn nóng của nàng như không biết đặt để ở chỗ nào.

“Vậy tôi chờ cậu.” Hề Mặc nói.

“Đi thay đồ đi, tẩy trang luôn, nhìn cậu xem, quá nhiều ‘máu’.” Nguyễn Dạ Sênh cười nhìn nàng, dịu dàng, ôn tồn dặn dò một tiếng rồi đi về phía trường quay.

Hề Mặc nhìn theo bóng lưng Nguyễn Dạ Sênh hồi lâu, Nguyễn Dạ Sênh vẫn đang mặc phục trang của Đặng Tuy nhưng nàng thì đã kết thúc vai diễn Định Ách.

Định Ách đã chết, nàng không còn là Định Ách nữa.

Đã không còn cách nào dùng thân phận Định Ách để diễn cùng Nguyễn Dạ Sênh, ban đầu không nghĩ đến, nhưng giờ nhìn thấy Nguyễn Dạ Sênh một mình ở trước máy quay, mà nàng thì vẫn đứng ở khu nghỉ ngơi, có một loại cảm giác trống trải và cô độc bao trùm lấy nàng.

Đây là cảm giác mà nàng chưa từng trải qua khi đóng máy hay kết thúc bất kỳ một cuộc hợp tác nào.

Nhưng vẫn còn tốt.

Hề Mặc nghĩ lại.

Nàng và Nguyễn Dạ Sênh vẫn còn đó bộ điện ảnh của Cố Như.

Điều này làm cho Hề Mặc không khỏi thở phào.

Nàng uyển chuyển bước đi, đôi chân như bước trêи sự may mắn thầm kín nào đó và nỗi vui mừng không thể nào nói rõ, rời khỏi phim trường đi thay quần áo.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv