Đến trưa, hai ngưỡi ăn trưa cùng Hề Quý, nghỉ ngơi một lát, Hề Mặc cũng đến lúc phải đi.
Hôm nay là ngày giỗ của Giản Nguyên, dựa theo thói quen cũ, Nguyễn Dạ Sênh phải thay nàng ở lại biệt thự một đêm, tạm thời vẫn còn ở lại.
Nguyễn Dạ Sênh đưa Hề Mặc ra cổng lớn, mà lần này hiếm thấy là, Hề Quý cũng đi ra để tiễn nàng. Chuyện này đối với Hề Mặc là một chuyện hết sức kinh ngạc, ba nàng luôn là người rất kiệm lời, hơn nữa có địa vị xã hội rất cao, không có được bao nhiêu người mà ông để vào mắt, mà để ông đưa tiễn như thế này, phải có một cấp bậc rất trọng đại.
Sau khi Hề Mặc kinh ngạc xong thì nghĩ thầm, Nguyễn Dạ Sênh sau này có lẽ không cần phải lo lắng về điểm ấn tượng trong mắt ba nàng nữa.
Phần ấn tượng này đã vô cùng cao.
Nguyễn Dạ Sênh đứng trước cổng nói vài câu với Hề Mặc, nói tiếp: "Vậy ngày mai gặp nhau ở sân bay."
Hề Mặc gật đầu, nhìn lại Hề Quý: "Chú Hề, con đi đây, cảm ơn ngài, tạm biệt."
"Tiểu Nguyễn gặp lại." Hề Quý hòa khí nói.
Hề Mặc lại nhìn ông thêm vài lần, cảm thấy nét mặt ông ẩn ẩn sự mệt mỏi. Hôm nay là một ngày nặng nề, nàng biết trong lòng Hề Quý chắc chắn không vui, nhưng lấy bộ dạng hiện tại của nàng lại không tiện nói gì, đành ngăn lại chua xót trong lòng, tạm biệt rồi đi khỏi.
Sáng hôm sau, Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc gặp nhau tại sân bay, cùng nhau trở lại Hoành Điếm, tiếp tục miệt mài làm việc với đoàn Tuy Đình.
Lần này trở lại, chủ yếu là quay ngoại cảnh.
Trong bộ Tuy Đình lấy rất nhiều bối cảnh quay ở ngoài, mà lần này lượng quay ngoại cảnh là nặng nhất. Dựa theo tình tiết, ở đây chính là khu biệt uyển của Đặng Tuy, Lâm Khải Đường chuyên nghiệp tìm một đội xây dựng bối cảnh, nơi tuyển chọn cũng là một nơi non xanh nước biếc có cây cối bao quanh.
Trước đó có thiết kế hiện trường vẽ ra một bản vẽ, sau đó để cho các thợ dựng theo bản vẽ thi công, hơn nữa phần kiến trúc của bối cảnh phần lớn đều dùng các vật liệu nhẹ để xây dựng, cấu tạo chính là gỗ, ở bên ngoài thì dựa vào bản thiết kế để tiến hành trang hoàng, còn bài trí bên trong được phối hợp với đạo cụ cũng vô cùng hợp lý. Việc dùng loại vật liệu nhẹ này, tốc độ dựng khá là nhanh, tháo dỡ cũng khá dễ dàng, và cũng là cách thức mà các đoàn phim hiện nay thường dùng.
Thứ khó khăn duy nhất lần này chính là bối cảnh được dùng là một nơi khá hẻo lánh, không có trạm dừng, ăn uống cũng bất tiện.
Sáng sớm cả đoàn phim phải lên xe đi tới đó, bận rộn hết một ngày thì buổi tối lại ngồi xe trở về khách sạn, thời gian bị tiêu phí khá nhiều cho việc đi lại. Mà cơm hộp của đoàn cũng là do một xe khác đưa tới, mặc dù đã đưa ra biện pháp là dùng hộp giữ nhiệt nhưng lượng cơm thật sự quá nhiều, cho nên khi vận chuyển đến chỗ bối cảnh thì cũng chỉ miễn cưỡng còn lại chút nhiệt độ.
Nhưng mà lão gà mái Lộ Thanh Minh này luôn an bài mọi chuyện một cách chu toàn, từ trước đến nay Hề Mặc chưa từng phải phiền não về việc quay ngoại cảnh. Nàng không cần ăn cơm của đoàn phim mà đã có đầu bếp riêng hoàn thành việc đó, cơm được một trợ lý mang đến, đồ ăn được đặt trong lồng ấp, vị không bị thay đổi, những thứ cần thiết hằng ngày khác, nàng cũng không cần phải bận tâm.
Lần này đương nhiên là không có ngoại lệ.
Chỉ là hiện giờ bao nhiêu tiện lợi đều do Nguyễn Dạ Sênh thay nàng thụ hưởng. Mà với Nguyễn Dạ Sênh làm gì có chuyện để nàng phải chịu cực khổ, trước khi quay, cô đã tinh tế nói rõ với Lộ Thanh Minh, cơm đưa đến phải thêm một phần cho Hề Mặc, lều vải dùng để nghỉ ngơi cũng phải chuẩn bị một cái rộng rãi để cô và Hề Mặc cùng nghỉ trưa.
Hai người chung sống ở đoàn phim, Lộ Thanh Minh đều thu hết vào mắt, biết quan hệ hiện tại của hai người rất tốt nên anh ta cũng không nói gì, chỉ theo lời mà làm.
Vào buổi trưa, thống trù biết các nàng có đồ ngon, bưng hộp cơm chạy tới ăn cùng.
Phùng Đường Đường cũng ở trong lều, gắp riêng một cái đùi gà cho thống trù, giống như đang trò chuyện hỏi cô: "Chị có biết lý do sao hôm nay đạo diễn Lâm lại bạo phát tới vậy không?"
Tính tình Lâm Khải Đường rất được, nhưng buổi sáng lại nổi nóng không rõ nguyên nhân.
Thống trù nói: "Trước đó không phải có điều vài người trong tổ đạo cụ qua giúp đó sao? Sau đó thì có một nhân viên đạo cụ không làm tốt công việc, chưa nói tiếng nào mà người đã chạy, nhiều người thì sự tạp, tổ trưởng phụ trách không biết rõ chuyện, còn tưởng hắn ta làm xong rồi, hôm nay vừa đi xem xét thì mới thấy còn một gian bị bỏ dở, sau đó mới khẩn cấp tìm người giúp đỡ. Việc này làm chậm trễ tiến độ đoàn phim, sau để đạo diễn Lâm biết được, mới tức tới rung người."
Hề Mặc yên lặng ăn cơm, nghiêm túc ngồi nghe Phùng Đường Đường nói chuyện với thống trù.
Nguyễn Dạ Sênh lặng lẽ gắp đồ ăn cho nàng, cười nhìn nàng.
Hề Mặc liếc nhìn Nguyễn Dạ Sênh, ánh mắt có chút bối rối.
"Tên đạo cụ đó không nói một tiếng liền đi?" Phùng Đường Đường kinh ngạc nói: "Đúng thật là không có chút trách nhiệm nào mà, là bỏ việc không làm nữa sao? Dù cho như vậy thì cũng phải nói với người phụ trách một tiếng chứ?"
"Cũng không biết." Thống trù vừa ăn đùi gà vừa nói: "Trước đây chưa từng gặp phải tình huống này. Tiền lương cho nhân viên đạo cụ của đoàn chúng ta không tệ, mà cũng sắp đến ngày phát lương cuối tháng, nếu như lúc này bỏ việc, cũng không thèm tính toán, tốt xấu gì thì cũng nên đợi cho đến lúc nhận lương rồi hẳn đi, nhưng lại chạy mất dạng như vậy. Tôi gọi điện tới hỏi thì di động tên đạo cụ đó tắt máy."
"Vậy buổi quay chiều nay có bị ảnh hưởng gì không?" Phùng Đường Đường vô cùng lo lắng, hỏi.
"Chắc là không." Thống trù nói: "Buổi quay chiều nay thì vẫn theo kế hoạch, chỉ là sau đó phải chịu một chút ảnh hưởng, phải đem vài buổi quay dồn lên."
Nói đến đây, thống trù híp mắt cười nhìn Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc: "Phân cảnh này nói thật là tôi đã chờ rất lâu rồi, nếu như thật sự bị tên đạo cụ kia làm dỡ lỡ, người đầu tiên tôi không tha cho chính là hắn."
Phùng Đường Đường vẫn chưa xem qua kịch bản cụ thể, thấy hai mắt thống trù sáng như sao, nhanh chóng hào hứng, hỏi: "Chiều nay quay cái gì vậy?"
Trình tự quay chụp của đoàn phim không hề quay theo diễn biến của tình tiết, đông chụp một hồi, tây bổ một trận, hoàn toàn dựa vào biên tập hậu kỳ để cắt nối, Phùng Đường Đường là khán giả nhiệt thành truy kịch ở trường quay, nhưng cũng cảm thấy như bị lọt vào sương mù.
"Chiều nay em xem thì biết." Thống trù cũng coi như quen thuộc với các nàng, nên cố tình trêu chọc, làm kϊƈɦ thích sự tò mò của Phùng Đường Đường: "Dù sao thì nó chính là đặc biệt đẹp, đặc biệt có cảm giác ràng buộc của vở kịch chủ tớ tình thâm."
Hề Mặc: "…"
Nguyễn Dạ Sênh thầm cười trộm.
Phùng Đường Đường không hỏi ra được, đi hỏi sang Hề Mặc: "Nguyễn Nguyễn, cậu nói cho tớ đi."
Thống trù vội cười nói: "Nguyễn Nguyễn, chị đừng nói cho em ấy biết, chị mà nói với em ấy, em ấy sẽ chuẩn bị tâm lý trước, lát nữa xem sẽ không cảm giác được chủ tớ tình thâm."
Hề Mặc: "…"
Phùng Đường đường vừa nghe vậy, lập tức đổi giọng: "Vậy Nguyễn Nguyễn cậu đừng nói, giữ cảm giác thần bí để buổi chiều tớ xem."
Buổi chiều, đến lúc gần quay, hai người ngồi cạnh nhau trong một thư phòng của biệt uyển, đối kịch bản với nhau.
Lâm Khải Đường đi tới nói với hai người về cảnh quay: "Lát nữa là một đoạn vô cùng quan trọng, Đặng Tuy đã điều tra rõ nội tình của Định Ách, hơn nữa còn biết được kẻ thù đã giết hại cha mình chính là Định Ách, lần này nàng mang Định Ách đến biệt uyển chính là muốn ngả bài với Định Ách."
Ông ấy nhìn Nguyễn Dạ Sênh: "Hề Mặc, lát nữa khi quay, cô phải chú ý khống chế cảm xúc của đoạn này. Trước không được thể hiện quá rõ, thu lại một chút, dù sao thì hiện tại Đặng Tuy sớm đã lâm triều nghe báo cáo và quyết sự nhiều năm, mặc dù nàng không phải bậc đế vương nhưng hiện tại quyền lực nàng đang nắm giữ thật ra lại tương đương với phạm trù quản lý của một đế vương. Đặng Tuy bây giờ tâm tư khó dò, ở trước mặt tôi tớ như Định Ách, nàng phải giữ cái tôi cao cao tại thượng. Thế nhưng cái mâu thuẫn chính là, nàng lại có một tình cảm rất sâu giữa chủ tớ với Định Ách, nửa phân đoạn sau, cô phải mở cảm xúc một cách triệt để, sự chuyển biến cảm xúc phải tự nhiên, từ từ đẩy mạnh."
Nguyễn Dạ Sênh gật đầu: "Đã rõ."
Lâm Khải Đường quay sang căn dặn Hề Mặc: "Lát nữa Đặng Tuy sẽ bắt lấy tay Định Ách, nắm đến tay Định Ách chảy máu, cô để ý biểu hiện của chi tiết này, khi đó sẽ có người quay cận cảnh."
Hề Mặc đáp lại một tiếng.
Lâm Khải Đường nói rõ xong phân cảnh, rời đi chuẩn bị để tiến hành quay.
Hề Mặc thấy Lâm Khải Đường đi, liền nói nhỏ với Nguyễn Dạ Sênh: "Lúc quay, khi cậu nắm tay tôi không cần phải giảm nhẹ lực, có thể ra sức siết lấy, như vậy sẽ thật hơn."
Nàng sợ Nguyễn Dạ Sênh lo ngại, khi diễn lại bị gò bó, nên mới sớm nói rõ.
Nguyễn Dạ Sênh lập tức không đồng ý: "Như vậy cậu sẽ rất đau, tôi không muốn."
"Không sao, tôi không sợ." Hề Mặc nói.
"Nhưng tôi sợ." Nguyễn Dạ Sênh không cần nghĩ ngợi nói ra.
Hề Mặc nhìn cô, im lặng một lát, nói: "Quên đi, cậu cứ theo cảm xúc của mình mà diễn, tôi sẽ phối hợp với cậu."
Lúc này Nguyễn Dạ Sênh mới cười, đóng kịch bản lại, nghiêng người sang hỏi nàng: "Chuyện xin nghỉ thứ sáu này sao rồi?"
"Đạo diễn Lâm phê duyệt." Hề Mặc khẽ nói: "Tôi đã hẹn đạo diễn Cố rồi, buổi sáng sẽ thử vai."
"Vậy tôi chờ tin của cậu." Ánh mắt chân thành của Nguyễn Dạ Sênh không thể che lấp sự mong đợi.
Hề Mặc nhìn vào ánh sáng mong chờ trong mắt cô, lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy căng thẳng khi thử vai. Nếu như lần này nàng không thể lấy được vai diễn của Cố Như vì Nguyễn Dạ Sênh, có lẽ Nguyễn Dạ Sênh sẽ rất buồn.
Nàng không muốn Nguyễn Dạ Sênh phải buồn.
Mà nàng hy vọng có thể thực hiện được nguyện vọng của Nguyễn Dạ Sênh.
Thời gian vừa đến, máy quay di chuyển, hai người vào vị trí. Lâm Khải Đường lần nữa chi tiết nói với hai người về cảnh quay, hơn nữa cho hai người diễn thử trước một lần, sau đó mới chính thức quay.
Nguyễn Dạ Sênh ngồi trước một chiếc bàn, khẽ ngước mắt nhìn Hề Mặc đang dâng trà.
Hề Mặc dâng lên chén trà, khom người nói: "Mời Thái hậu dùng trà."
Nguyễn Dạ Sênh lạnh nhạt, chăm chú nhìn nàng một lúc, sau đó mới vẫy vẫy tay gọi nàng.
Hề Mặc buông chén trà, đi tới, dừng lại trước Nguyễn Dạ Sênh không gần không xa.
Nguyễn Dạ Sênh vẫn giữ nguyên nét mặt, lần nữa vẫy tay gọi nàng..
Hề Mặc tiến lên thêm vài bước, đầu cúi thấp, đâu đó vẫn còn một khoảng cách nhất định. Lúc này, Định Ách đã phần nào đoán được dụng ý của Đặng Tuy, bí mật nhiều năm không giấu được, thật ra trong lòng nàng có thấp thỏm có lo âu, chỉ là trêи mặt vẫn tỏ bẻ như không có gì.
Nguyễn Dạ Sênh đứng dậy, từ từ đi về phía nàng.
Hề Mặc đứng tại chỗ.
Nguyễn Dạ Sênh nâng tay, vuốt lên mái tóc dài của Hề Mặc, lấy đi ngọc khấu mà nàng đang vấn tóc. Ngọc khấu này là vật mà năm đó Đặng Tuy tặng cho Định Ách, Định Ách vẫn dùng nó để vấn tóc, chưa từng thay đổi.
Tóc dài Hề Mặc khẽ tuông, vẫn không nói một lời.
Nguyễn Dạ Sênh hạ mắt thưởng thức ngọc khấu, trong mắt tựa như một bức màn đen không thể nào nói rõ, máy quay bên cạnh đặc tả biểu cảm trêи gương mặt của cô.
Một đoạn này, cơ bản không có lời thoại, chỉ thông qua hành động và biểu cảm để diễn tả nên cảm xúc. Có lẽ do bầu không khí của đoạn này quá mức ngột ngạt, Phùng Đường Đường đứng ở xa xa, vẻ mặt lo lắng, hai tay bấu thật chặt cánh tay thống trù, thở cũng không dám thở mạnh.
Một lát sau, Nguyễn Dạ Sênh đem ngọc khấu đưa cho Định Ách, rốt cuộc cũng lên tiếng: "Đập vỡ nó."
Hề Mặc biến sắc, giữ ngọc khấu nhưng vẫn không có bất kỳ hành động nào.
"Trẫm muốn ngươi." Nguyễn Dạ Sênh thong thả nói từng chữ, mang theo sự áp bách lạnh lẽo mà lặp lại lần nữa: "Đập vỡ nó."
Đây là vật Đặng Tuy đưa cho Định Ách, Định Ách đương nhiên không thể nào đập vỡ, nhưng đây lại là mệnh lệnh của Đặng Tuy, nàng rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan chỉ có thể quỳ rạp xuống. Mặc dù Đặng Tuy không nói rõ, nhưng hiện tại nàng đã hiểu ra ý muốn của Đặng Tuy, Đặng Tuy đã biết rõ chân tướng, là cô đang muốn đoạn tuyệt tất cả với nàng.
"Trẫm hiện giờ chi mệnh." Nguyễn Dạ Sênh cười lạnh, nói: "Thủ cung lệnh là không hề nghe thấy sao?"
Hề Mặc quỳ gối trước mặt Nguyễn Dạ Sênh, ngẩng đầu nói: "Thỉnh Thái hậu ban chết cho ta."
"Ban chết?" Nguyễn Dạ Sênh không nhanh không chậm tước lấy ngọc khấu Hề Mặc đang giữ trong tay: "Ngươi muốn chết, trẫm sẽ càng không để cho cho ngươi chết. Mạng ngươi là của trẫm, trẫm muốn thế nào, còn cần ngươi phải chỉ điểm hay sao?"
Nói đến đây, nét mặt Nguyễn Dạ Sênh đã có chút thay đổi, cô nhắm hai mắt, mạnh tay vứt ngọc khấu xuống đất.
Ngọc khấu nằm trêи mặt đất, vỡ thành từng mảnh.
Hề Mặc như người mất hồn, quỳ gối đi qua, nắm lấy từng mảnh nhỏ ngọc khấu trêи tay, ngơ ngác nhìn.
Sau một lúc lâu, nàng tựa như đã thấy rõ hiện thực, ngọc khấu vỡ đi, giống như tình chủ tớ của Định Ách và Đặng Tuy, nàng hoang mang vội vàng tìm kiếm từng mảnh nhỏ của ngọc khấu hợp lại, nhìn xem đâu mới là mảnh ghép liền nhau.
Lúc này, Định Ách muốn hợp lại ngọc khấu, dựa theo tình tiết, đây là lần đầu tiên nàng trở nên xung động như thế. Bởi vì nôn nóng muốn ghép lại cho hoàn chỉnh, mà mãnh vỡ ngọc khấu sắc bén làm đứt tay nàng.
Nhân viên vội vàng chạy lên, tạo ra một vệt máu lên tay của Hề Mặc rồi lại lui ra.
Nguyễn Dạ Sênh cúi đầu nhìn Hề Mặc đang quỳ gối hợp lại ngọc khấu, hô hấp dần nặng nề hơn, Đặng Tuy áp chế lại cảm xúc, cũng là vào giây phút sắp lên đến đỉnh điểm.
Nhưng cô vẫn phải cố gắng kiềm nén: "Cút ra ngoài."
Hề Mặc dùng tay mang theo máu cầm lấy từng mảnh ngọc khấu, khom lưng thối lui ra ngoài.
Mãi cho đến khi nàng hoàn toàn lui ra, không còn nhìn thấy, Nguyễn Dạ Sênh lần nữa ngồi trở lại trước bàn, hai vai lên xuống phập phồng.
Gục đầu, khi thân thể cương lên do hít thật sâu, đột ngột Nguyễn Dạ Sênh toan người về trước, quét hết tất cả đồ vật trêи bàn, bút mực giấy nghiêng đều bị cô hất xuống, nằm vươn vãi khắp nơi. Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, tiếng vang này như bổ một đạo sấm chớp, vào khoảnh khắc đó, tất cả mọi người nhìn xem như quên cả hô hấp.
Mọi tức giận của Đặng Tuy cũng trút ra vào giây phút này.
Nguyễn Dạ Sênh gục xuống bàn, rốt cuộc cũng giống như thiếu nữ Đặng Tuy của rất lâu trước kia, khóc nức nở.
Không còn là âm thầm rơi lệ, mà đã chân chính khóc lên.
Từng là một thiếu nữ, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, rực rỡ và tự do, nhưng bây giờ, đã nhiều năm thượng triều nhϊế͙p͙ chính, đây là lần đầu cô không còn quan tâm đến hình tượng mà khóc lên. Mang theo sự không cam lòng, mang theo oán hận với Định Ách cùng với sự bị thương khi không thể nào hạ được quyết tâm để lấy mạng Định Ách.
Định Ách ở bên ngoài nghe thấy tiếng khóc của Đặng Tuy, bước nhanh trở lại. Giống như một nàng của nhiều năm trước đây, khi nghe thấy tiếng khóc buồn tủi của tiểu thư nhà mình, nàng sẽ là người đầu tiên chạy về bên cạnh tiểu thư.
Hề Mặc từ cửa bước vào, mang theo sự cấp thiết, đi đến bên người Nguyễn Dạ Sênh ôm lấy cô.
Nàng dùng tay vỗ nhẹ lên lưng cô, khẽ dỗ dành cô: "Tiểu thư, đừng khóc."
Thời gian đã mang đi tất cả.
Đã rất lâu, theo thân phận ngày càng tôn quý của Đặng Tuy, xưng hô của Định Ách với Đặng Tuy cũng dần thay đổi. Duy chỉ có cái xưng hô tiểu thư này, từ sâu trong lòng nàng, cho đến giờ chưa từng có biến hóa.
Nguyễn Dạ Sênh vùi đầu vào lòng Hề Mặc, nghiến răng nghiến lợi theo tiếng khóc mà nói: "Ta phải giết ngươi, ngươi giết chết cha ta, ta nhất định phải… phải giết ngươi."
Một đoạn này Nguyễn Dạ Sênh xử lý cảm xúc rất xuất sắc, hận ý vẫn đầy nhưng không chỉ đơn thuần là hận, bên trong còn chất chứa tình cũ không thể nào vứt bỏ giữa chủ tớ. Nước mắt của cô vẫn tuôn trào như không ngừng lại được, nước mắt nóng bỏng đều thấm ướt phục trang của Hề Mặc. Phục trang là màu nhạt, xuyên qua ống kính, có thể tinh tường thấy rõ hơn những giọt nước mắt.
Đặng Tuy hận Định Ách, hận không thể ngay lập tức giết nàng.
Nhưng không thể ra tay, chỉ có thể nói ra những câu tàn nhẫn vô dụng.
Cô đã từng khóc như vậy khi còn trẻ, thế nhưng khi tất cả đã qua thì không thể quay trở về.
"Không, ta sẽ không giết ngươi." Nguyễn Dạ Sênh mang theo sự sụp đổ khi khóc lên, lẩm bẩm nói tiếp: "Ta phải nắm chặt lấy ngươi trong tay ta, để ngươi sống không bằng chết, ngày ngày thống khổ!"
Ống kính may quay chuyển đến ngón tay Nguyễn Dạ Sênh, cô siết lấy cổ tay Hề Mặc, đốt ngón tay vì dùng sức mà run run , gân xanh trêи tay đều nổi lên. Đây là đóng phim, cô cũng không hề ra lực lên tay của Hề Mặc mà chỉ làm động tác giống như đang dùng sức nắm lấy nhưng thật ra bên trong vẫn chừa một khoảng trống.
Trêи cổ tay thật ra không đau, Hề Mặc phối hợp theo tình huống, nhíu chặt chân mày, giống như đang im lặng chịu đựng sức lực mang theo thù hận.
Theo kịch bản, Định Ách bị Đặng Tuy cấu ra máu.
Nhân viên chạy ra làm dấu vết của móng tay để lại ở cổ tay Hề Mặc, rồi sau đó là vết máu, quay tiếp.
Lông mi Hề Mặc cũng đã ướt, rơi nước mắt lúc diễn với nàng mà nói là dễ như trở bàn tay, trong mắt nàng nước mắt đã tràn ra, nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, ôm Nguyễn Dạ Sênh thật chặt, nói: "Tiểu thư muốn ta chết, ta sẽ chết, tiểu thư muốn ta sống, ta sẽ sống."
Nguyễn Dạ Sênh siết lấy tay nàng, khóc đến cả người bắt đầu run rẩy: "Ta mãi mãi… mãi mãi sẽ không tha thứ cho ngươi!"
Hề Mặc sau khi nghe thấy những lời này, từ trong ánh mắt đờ ra.
Đối với Định Ách, chết không phải là tuyệt vọng.
Đặng Tuy mãi không tha thứ, với nàng mới thật sự là tuyệt vọng.
Sau một lúc lâu, Hề Mặc như bình thường trở lại, ôm Nguyễn Dạ Sênh, giọng nói run run: "Được. Không tha thứ… không tha thứ cũng được."
"Cắt, qua!" Lâm Khải Đường kϊƈɦ động hô to.
Hai người lúc này mới buông ra, trêи mặt Nguyễn Dạ Sênh đều là nước mắt, vẫn chưa thể thu cảm xúc lại được.
Hề Mặc lấy lại cảm xúc rất nhanh, nàng đưa tay sang, vô thức giúp Nguyễn Dạ Sênh lau nước mắt, trong một thoáng nàng quên mất tay mình đều là máu, vừa lau lên, trêи mặt Nguyễn Dạ Sênh liền xuất hiện một vết máu.
Hề Mặc sợ đến vội vàng rút tay về: "… Xin lỗi."
Nguyễn Dạ Sênh còn chưa kịp phản ứng thì không biết tại sao nàng lại đi xin lỗi mình, mà ở đây lại không có gương, cô càng không biết được bộ dạng của mình hiện giờ.
Hề Mặc đành phải dùng cái tay đang đầy máu của mình quét một vệt lên mặt, rồi chỉ chỉ lên mặt mình, nghiêm túc nhìn cô giải thích: "Bây giờ cô đang giống thế này này."
Nguyễn Dạ Sênh nhìn lên mặt nàng, vừa có nước mắt vừa có máu, nghĩ đến mình cũng giống như vậy, không nhịn được vừa khóc vừa cười rộ lên.
Hề Mặc đỡ cô dậy, hai người đi sang bên cạnh nghỉ ngơi, Phùng Đường Đường chạy đến, mang cho hai người khăn ướt để lau mặt.
Nguyễn Dạ Sênh đang lau mặt, nhìn thấy Phùng Đường Đường hai mắt sưng lên như hạch đào, giống như vừa mới khóc qua, liền vội hỏi: "Đường Đường, sao thế?"
Phùng Đường Đường vô cùng tiếc hận, khóc lóc kể lể với Nguyễn Dạ Sênh: "Hề tỷ, là ai đã viết cái kịch bản này vậy, tại sao Đặng Tuy và Định Ách không thể bên nhau, mà phải yêu nhau nhưng tương sát lẫn nhau, đúng là quá thảm. Nếu như các nàng có thể bên nhau, làm gì còn có chỗ cho Lưu Triệu nữa chứ."
Hề Mặc: "…"
Nguyễn Dạ Sênh nghe xong trong lòng thật muốn cười ra, nhưng trêи mặt vẫn không cảm xúc, nói: "Thật ra tôi cũng có thắc mắc này."
Phùng Đường Đường vô cùng kϊƈɦ động, nói: "Hề tỷ, chị cũng nghĩ giống em sao!"
Nguyễn Dạ Sênh gật đầu.
Phùng Đường Đường tìm được một tri âm nhưng vẫn còn mong chờ một điều khác: "Nguyễn Nguyễn, cậu nghĩ thế nào?"
Hề Mặc căng mặt, dùng khăn ướt lau vết máu: "Tớ không nghĩ gì hết."