Mặc dù chuyện mà Hề Mặc kể lại là chuyện đã qua nhiều năm, nhưng Nguyễn Dạ Sênh vẫn cảm thấy căng thẳng khi nghe: "Vậy lúc đó cô có gặp người tài xế đó không?"
Hề Mặc gật đầu: "Có gặp."
Chỉ là quá trình của nó lại không mấy suôn sẻ.
Đó còn là lần đầu tiên trong đời nàng đi theo dõi người khác, không, nói chính xác hơn đó là Hề Quý – ba của nàng chứ không phải ai khác.
Sáng ngày hôm đó, nàng ở nhà, khi nghe thấy Hề Quý và tài xế của ông nói chuyện điện thoại, nàng biết được ba của mình đang muốn đi đến trại điều dưỡng. Cho đến hiện tại, người tài xế đã đụng chết Giản Nguyên vẫn là một cây gai trong lòng nàng. Khi đó, Hề Mặc do do dự dự, cuối cùng vẫn quyết định đi theo Hề Quý.
Giờ tập kịch ở trường là 2h30 chiều, nàng phải trở về trước lúc đó, tính toán thời gian, cảm thấy hoàn toàn có khả năng trở về kịp cho nên nàng không nghĩ đến chuyện sẽ xin phép nghỉ.
Trại điều dưỡng ấy nằm ở một vùng ngoại ô thành phố, nơi đó khá yên tĩnh, về mặt cơ sở vật chất và phương tiện dịch vụ tương đối đầy đủ tiện nghi, tất nhiên chi phí cho nó là không rẻ.
Những bệnh nhân được đưa vào đây điều dưỡng đa phần đều có hoàn cảnh gia đình khá hậu đãi, trong đó có rất nhiều người già thân thể đã suy nhược. Ở đó, họ có thể được săn sóc một cách cẩn thận, con cái của họ khi hết bận rộn với công việc của mình, cuối tuần sẽ vào đây thăm họ.
Đi đến trại điều dưỡng, Hề Mặc thấy Hề Quý và tài xế đi vào thang máy ở lầu một, nàng sợ bị phát hiện nên không dám đi quá gần do đó không cách nào biết được cụ thể họ sẽ đi đến tầng mấy.
Nàng đành đi tìm hộ sĩ trực ban để hỏi thăm phòng bệnh của người tài xế ấy.
Tên người tài xế là Trương Đông Dương. Sau khi Hề Mặc đặt câu hỏi, vị hộ sĩ kiểm tra lại, và đáp án giành cho nàng chính là, không có tên của bệnh nhân này.
Lúc đó, Hề Mặc cũng không thấy bất ngờ với câu trả lời của hộ sĩ.
Ba nàng luôn suy nghĩ chu toàn, nếu như ông đã muốn giấu kín thứ gì đó thì không bao giờ để lại dấu vết cho người khác phát hiện. Hề Mặc cảm thấy, có lẽ Hề Quý đang cố gắng giấu đi Trương Đông Dương, khi sắp xếp cho Trương Đông Dương vào trại điều dưỡng ắt hẳn ông cũng đã làm giả mọi tư liệu của Trương Đông Dương để Trương Đông Dương dùng một thân phận khác vào đây.
Và việc làm này với Hề Quý mà nói, nó nhẹ nhàng như một bữa sáng.
Hề Mặc dựa vào năm mà Trương Đông Dương được đưa vào trại điều dưỡng nhờ hộ sĩ tra thêm một lần nữa, nhìn xem có năm đó có những ai được đưa vào đây.
Không biết có phải do hộ sĩ nhận thấy nàng cứ hỏi tới hỏi lui, không giống với một người đến để thăm nom cho nên mới có cảnh giác với nàng hay không, hộ sĩ nói lại là vì thời gian cách khá xa, thông tin của năm đó hiện tại không thể nào tra ra được, chung quy lại, hộ sĩ trả lời là máy tính không tìm thấy hồ sơ.
Hề Mặc hết cách, chỉ có thể đi tìm theo từng phòng.
Nàng rất hiểu cách làm việc của ba mình, nếu như ba nàng đến đây tìm Trương Đông Dương do có chuyện quan trọng, ông sẽ một mình đi đến gặp Trương Đông Dương, tài xế sẽ đứng canh ở ngoài cửa. Nàng chỉ cần tìm người tài xế của ba mình đang đứng trước cửa căn phòng nào, thì có lẽ sẽ thể tìm được chỗ của Trương Đông Dương.
Nhưng lại có nhiều tầng như vậy, nàng phải nắm bắt thời gian.
Suy nghĩ lại tính cách của ba mình, chắc chắn sẽ sắp xếp cho Trương Đông Dương ở một căn phòng yên tĩnh không có nhiều người quấy rầy, như vậy khả năng lớn nhất có thể ở những phòng của tầng cao.
Hề Mặc vào thang máy đi lên tầng cao nhất, rồi xuống từng tầng một để đi tìm.
Nguyễn Dạ Sênh nghe nàng thuật lại câu chuyện của năm đó, tâm trạng vô cùng phức tạp, cô vì Hề Mặc mà lau từng đợt mồ hôi nhưng lại rất bội phục nghị lực của nàng.
"Cô cứ như vậy đi tìm từng phòng một?" Nguyễn Dạ Sênh thở dài.
"Đúng, lúc ấy tôi không còn cách nào khác." Hề Mặc nói: "Tôi kiên quyết muốn tìm ra căn phòng đó, mọi thứ khác đều không màn đến, ngay cả thời gian trôi qua tôi cũng không hay biết."
"Vậy cô có còn nhớ lúc đó khi nào mới tìm ra được hay không?" Nguyễn Dạ Sênh tò mò, tiếp tục hỏi.
"Chuyện này để lại cho tôi ấn tượng rất sâu, khi đó là giờ ăn trưa, tôi nhìn thấy một vài người nhà bệnh nhân đi đưa cơm vào. Phòng bệnh của Trương Đông Đương nằm cuối ở dãy tầng lầu, có một người phục vụ mang tới vài phần cơm, một phần đưa cho tài xế của ba tôi, hắn ngồi ăn trêи ghế dài ở trước cửa, còn những phần khác được đưa vào phòng bệnh. Hơn nữa tôi còn thấy người phục vụ đó và tài xế của ba tôi hình như rất quen thuộc với nhau. Có lẽ đó là người mà ba tôi rất tin tưởng cho nên mới được sắp xếp tới chăm sóc cho Trương Đông Dương."
"Nói theo một cách khác, ba cô lúc đó là cùng Trương Đông Dương ăn trưa?"
Hề Mặc nhíu mày: "Cũng có thể hiểu như thế. Chỉ là khi đó tôi không thể đi qua, sợ sẽ bị tài xế của ba tôi phát hiện, cho nên không thể nhìn thấy tình huống bên trong phòng bệnh."
Nguyễn Dạ Sênh suy tư một hồi mới nói: "Cho nên, từ đầu đến cuối, cô vẫn không nhìn thấy chuyện xảy ra giữa ba cô và Trương Đông Dương, cũng không thấy được thái độ giữa ba cô và Trương Đông Dương là thế nào?"
"Không nhìn thấy. Ba vẫn ở trong căn phòng đó, tôi không biết ông đã nói những gì với Trương Đông Dương, tài xế cứ canh giữ bên ngoài, tôi căn bản không cách nào tới gần được."
"Vậy sau đó? Sau khi ba cô đi ra, về mặt cảm xúc có biểu hiện gì đặc biệt không?"
Hề Mặc lắc đầu: "Không có. Ông ấy luôn ra vẻ rất bình tĩnh, không ai có thể nhìn ra được ba tôi đang nghĩ gì?"
"Cô với ba cô một chín một mười, vậy mà cũng không nhìn ra được?" Nguyễn Dạ Sênh nghiêng đầu.
Hề Mặc: "…"
Nguyễn Dạ Sênh chuyên chú nhìn Hề Mặc không chớp mắt, mỉm mỉm cười.
Cô cảm thấy về điểm này Hề Mặc và ba nàng khá giống nhau. Trước đây cô còn cảm thấy mình ít nhiều cũng đoán được vài phần tâm tư của Hề Mặc, thế nhưng gần đây cô luôn cảm thấy việc này càng lúc càng trở nên khó khăn, thậm chí có đôi khi cô còn nghĩ tới, lẽ nào Hề Mặc có ý muốn giấu đi ý nghĩ của bản thân.
Thật là đoán không ra tâm tư của Hề Mặc.
Điều này chỉ làm cho đáy lòng Nguyễn Dạ Sênh như móc dính lấy nàng. Đoán tới đoán lui, cũng không có được thứ gì chắc chắn để cô có thể đi tới kết luận.
Nguyễn Dạ Sênh không trêu đùa nàng nữa, hỏi tiếp: "Sau khi ba cô đi thì sao? Cô cứ như vậy đi vào phòng bệnh?"
"Đương nhiên là không." Hề Mặc liếc cô một cái: "Nếu như tôi trực tiếp đi vào, lỡ như bị người khác tình cờ bắt gặp hoặc là Trương Đông Dương đem chuyện của tôi nói cho ba tôi thì làm thế nào. Lúc đó tôi phải cải trang xong mới đi vào."
Hai tay Nguyễn Dạ Sênh xếp lên thành của lưng ghế, cằm gác lên tay, giống như đã nghe tới điểm thú vị, cười nói: "Cô cải trang thành gì?"
"Còn có thể là gì nữa, đương nhiên là lao công." Hề Mặc có chút lúng túng: "Tôi âm thầm đi vào phòng lao công, thay ra một bộ đồ, sau đó đeo khẩu trang và mũ vào."
Nguyễn Dạ Sênh chớp chớp mắt, tinh tế tưởng tượng ta bộ dạng lúc đó của Hề Mặc, thiếu chút nữa là cười đến nằm sấp lên lưng ghế.
Phải biết là, khi Hề Mặc còn học đại học, dáng vẻ so với hiện tại ngây ngô thanh thuần hơn rất nhiều, cả người trắng nõn thanh thấu, da vẻ trắng nộn như có thể vắt ra nước, nét mặt thì lại kêu ngạo xa cách, đi tới đâu là thu hút người tới đó.
Một bộ dáng như vậy, mặc vào bộ đồ lao công, trang bị khẩu trang, mũ nón đầy đủ, lại cầm theo một cây lau sàn và túi rác lén lén lút lút đi vào phòng bệnh để điều tra, chuyện này nói ra ai dám tin đây.
Nguyễn Dạ Sênh luôn miệng nói: "Quá đáng tiếc, vậy mà tôi không thấy được. Lúc đó tôi còn lo ở trong trường đau khổ trông ngóng cô tới tập kịch, mà gọi điện cho cô, cô còn không bắt máy, không biết là giận tới mức nào, còn làm cho chúng tôi ăn một trận trách mắng."
"Tôi lo là trong lúc theo dõi thì có người tìm tôi, nếu như bị ba tôi nghe thấy thì phải làm thế nào, điện thoại tắt âm nên tôi cũng không biết được Vương lão sư gọi điện cho tôi."
"Không chỉ Vương lão sư, tôi cũng có gọi." Nguyễn Dạ Sênh giơ bàn tay lên: "Tổng cộng tôi gọi hết năm cuộc, nhưng cô vẫn không nghe máy."
"Xin lỗi." Hề Mặc nói.
Nguyễn Dạ Sênh sửng sốt, lát sau mới nói: "Sao đột nhiên lại xin lỗi?"
"Khi đó tôi không nghe điện thoại của cô."
Nguyễn Dạ Sênh cười xua tay: "Chuyện đã qua lâu vậy rồi, với lại có gì mà phải xin lỗi, trước đây còn đi học tôi gọi điện cho cô, số lần cô không nghe máy còn nhiều hơn số lần cô bắt máy."
Hề Mặc lạnh mặt không tin được, kinh ngạc nói: "Trước đây tôi là như vậy sao?"
"Nếu không thì cô cho là trước đây cô thế nào?" Nguyễn Dạ Sênh giận như không giận liếc nàng một cái.
Hề Mặc dường như có chút nôn nóng, đứng lên biện bạch: "Tôi nhớ là tôi không có. Trước kia thật sự có rất nhiều lần tôi không nhận được, nhưng mà sau khi nhìn thấy lịch sự cuộc gọi, mỗi lần tôi đều gọi lại cho cô."
Nguyễn Dạ Sênh khúc khích cười, cũng đứng lên theo, đặt tay lên vai Hề Mặc, ấn Hề Mặc ngồi trở lại ghế.
Hề Mặc ngước mắt nhìn cô
Cô đứng, khom người xuống nhìn Hề Mặc, nở nụ cười tươi đẹp: "Tôi biết, mỗi lần cô đều gọi lại cho tôi."
Mỗi một lần.
Không có lần nào là ngoại lệ.
Cho dù khi đó nàng không tình nguyện tiếp xúc với cô, nhìn qua luôn lãnh lãnh đạm đạm, thế nhưng những lúc Nguyễn Dạ Sênh gọi điện đến dính lấy nàng, nếu như Hề Mặc nhìn thấy đều sẽ nghe máy.
Mà nếu như không bắt máy, nhất định là do Hề Mặc không thấy được.
Khi đó Nguyễn Dạ Sênh biết rõ, Hề Mặc đối nhân đều có lễ nghĩa, không phải loại người khi thấy điện thoại của người khác gọi tới nhưng lại cố ý cho qua. Cô không biết thái độ của Hề Mặc đối xử với người khác thế nào, nhưng Hề Mặc với cô, chính là như vậy.
Mà Hề Mặc thường xuyên không nghe điện thoại của cô, cũng là vì trước đây Hề Mặc sợ tiếng chuông gây ồn ào cho nên điện thoại luôn để ở chế độ rung. Nếu như điện thoại đặt trong túi, đôi khi nàng quá bận sẽ vì không để ý nhiều nên mới bỏ lỡ cuộc gọi.
Nhưng sau đó nàng phát hiện sẽ lập tức gọi lại.
Nhưng thỉnh thoảng nàng phát hiện ra thì đã khuya, vì sợ làm phiền Nguyễn Dạ Sênh nghỉ ngơi, thông thường ngày hôm sau nàng sẽ gọi lại.
"Nhưng lần đó thì không." Hề Mặc nói: "Chính là lần đi đến trại điều dưỡng."
Nguyễn Dạ Sênh lấy điện thoại của mình ra, cúi đầu nhấn vào dãy số, nói: "Lần đó thì không tính, điện thoại của cô bị mất không xem được lịch sử, nếu như hôm nay không phải tôi nói với cô, cô cũng không biết khi đó tôi có gọi cho cô."
Khúc nhạc dương cầm nhẹ nhàng chầm chậm vang lên, Hề Mặc đưa tay vào túi lấy điện thoại ra.
Vừa nhìn xuống, là do Nguyễn Dạ Sênh gọi đến.
Nét mặt nàng khó hiểu, chăm chú nhìn về Nguyễn Dạ Sênh.
"Tôi chỉ xác nhận lại tiếng chuông điện thoại của cô thôi." Hai mắt Nguyễn Dạ Sênh sáng lên, nói: "Tôi nói, lần trước thấy cô nghe điện thoại, có nghe được tiếng chuông. Trước đây cô đều cài chế độ rung, từ khi nào đã đặt tiếng chuông rồi?"
"Được một thời gian rồi." Hề Mặc cất đi điện thoại.
Trước kia khi hai người không còn qua lại như cũ, Hề Mặc có hai chiếc điện thoại, một là để cho công việc, hai là dùng cá nhân, hiện tại nàng như vẫn giữ thói quen này. Nàng ở phim trường có nhiều bất tiện, giống như trước đây, nhiều khi điện thoại công việc của nàng đều để cho Phùng Đường Đường giữ. Có điện thoại gì cũng là Phùng Đường Đường chuyển đến cho nàng, ngay cả chuông báo điện thoại công việc cũng đều do Phùng Đường Đường cài đặt giúp nàng.
Còn điện thoại cá nhân, nàng luôn điều chỉnh ở trạng thái rung.
Nàng không thích việc bị người khác làm phiền.
Hiện tại điện thoại ở trong túi của nàng là điện thoại cá nhân, đây là lần đầu tiên Hề Mặc thiết lập tiếng chuông.
"Sao đột nhiên lại thay đổi thói quen?" Nguyễn Dạ Sênh hỏi nàng: "Không phải cô không thích tiếng chuông ồn ào làm phiền cô sao?"
Hề Mặc thuận miệng nói: "Cài tiếng chuông, tỷ lệ nghe được sẽ cao hơn, sẽ không bị lỡ cuộc gọi quan trọng."
Nguyễn Dạ Sênh suy nghĩ một chút, đuôi mắt cong lên: "Thảo nào sau này tôi gọi cho cô, cơ bản cô điều nghe máy, thì ra là vậy ha."
Hề Mặc hừ lạnh một tiếng: "Tôi không phải vì nhận điện thoại của cô mới cài chuông, tôi cũng còn rất nhiều điện thoại quan trọng khác."
Dựa theo độ nóng ngày càng lên cao của Tuy Đình, rốt cuộc Nguyễn Dạ Sênh cũng chính tức quay về giới giải trí.
Năm đó khi cô quy ẩn, vốn đang nổi như mặt trời ban trưa. Có một nền nóng tốt như vậy, còn có năng lực thêm dầu vào lửa của truyền thông, cô dễ như trở tay để quay lại với ánh mắt của đại chúng. Hơn nữa hiện nay còn có hai nguồn năng lượng của Hề Mặc và Trầm Khinh Biệt làm điểm tựa, cho dù hiện tại cô còn kém xa năm đó nhưng vẫn có thể nắm giữ một thế vô cùng khả quan.
Trước đây, rất nhiều bạn hợp tác còn nhớ Nguyễn Dạ Sênh, ngay cả công ty quản lý cũ vẫn chịu ném ra cành ô-liu. Gần đây, Hề Mặc thường xuyên nhận được lời mời làm việc, hỏi nàng hiện tại ý định cho phim truyền hình hay là điện ảnh nào không thậm chí còn có cả các show tạp kĩ. Mặc dù không phải là đại tác phẩm gì nhưng về cơ hội làm việc lại nhiều hơn so với lúc trước
"Điện thoại quan trọng khác." Nguyễn Dạ Sênh bắt được trọng điểm không chịu buông ra: "Đó là nói, tôi cũng thuộc dạng quan trọng, phải không?"
Hề Mặc "…"
Nguyễn Dạ Sênh suy nghĩ về nét mặt của nàng, lại hỏi: "Tên nhạc khúc của tiếng chuông này là gì? Tôi chưa từng nghe, rất dễ nghe."
"Đó là khúc piano tôi ngẫu hứng đàn ra, được ghi âm lại."
Nguyễn Dạ Sênh nói: "Là ngẫu hứng đàn? Ý của cô là do cô sáng tác sao?"
Từ nhỏ Hề Mặc đã luyện dương cầm, nhạc lý vô cùng tinh thông. Nguyễn Dạ Sênh biết nàng có khả năng viết nhạc nhưng nàng rất ít khi viết, nói là không có cảm xúc và cũng không có thời gian.
Có thời gian nhàn hạ thoải mái sáng tác nhạc, chi bằng nàng đi xem kịch bản thêm mấy lần còn hơn.
"Ừ." Hề Mặc mơ hồ gật đầu xem như là thừa nhận.
"Tôi cũng muốn cài tiếng chuông bằng khúc nhạc này." Nguyễn Dạ Sênh lập tức nói: "Được chứ?"
Hề Mặc: "…"