Hoài Cẩm Nam nhìn chiếc xe càng ngày càng gần, trái tim anh như ngừng đập. Hít một hơi thật sâu đợi cho chiếc xe của Nghiên Dương chuẩn bị đâm vào xe mình, anh không chút do dự, chuyển hướng đánh tay lái về bên trái.
Đuôi xe va chạm mạnh với đầu xe của Nghiên Dương làm xe anh bị lật ngửa.
Hoài Cẩm Nam bám chặt lấy tay lái, ánh mắt anh quét qua Tịnh Kỳ thấy anh mắt hoảng sợ của cô. Anh muốn mỉm cười trấn an cô nhưng máu chảy qua mi mắt thấm vào bên trong làm anh không nhìn thấy gì cả, đầu anh kêu lên từng tiếng ong ong liên hồi.
“Đừng sợ!” Hoài Cẩm Nam thì thầm, lúc này anh thực sự cảm thấy thật bất lực. Anh muốn đến ôm cô vào lòng, an ủi cô nhưng…
Tịnh Kỳ mơ màng, tỉnh lại, nghe được mọi người gọi trung tâm cấp cứu. Cô muốn gọi người nhưng không gọi được. Cô muốn bảo bọn họ nhanh lên, nhanh lên một chút, cô không thể nào nhìn người khác chết trước mặt mình. Hơn nữa người này còn là người vô cùng quan trọng với cô.
Vào khoảnh khắc hai xe đâm vào nhau, cô nhìn anh bị lật ngửa rồi nằm im ở đó, không cử động, cô đột nhiên nhận ra cô không quên được người đàn ông này cũng không bỏ được người đàn ông này.
Cố gắng đưa tay xoa bụng đang đau nhức, Tịnh Kỳ thầm cầu nguyện hai bé yêu cũng bình an, nhất định ba bố con phải bình an.
Một lát sau, cô mơ hồ nhìn thấy những người mặc bộ áo trắng xuất hiện, họ cùng cảnh sát dùng công cụ chuyên dụng cẩn thận nâng Hoài Cẩm Nam ra ngoài, sau đó đến lượt Nghiên Dương rồi đến cô. Khi cô được ôm ra khỏi xe, cô quay đầu nhìn về phía những chiếc xe bị tàn phá, mới ý thức được tai nạn xe lần này thảm thiết thế nào, hai chiếc xe ô tô đụng vào nhau, những thanh sắt biến hình biến dạng, vô cùng đáng sợ.
Tịnh Kỳ liên tục thì thào nói với bác sĩ, “Đầu anh ấy chảy máu, cứu anh ấy, xin hãy cứu anh ấy.” Bác sĩ đỡ cô lên xe cứu thương. Xe gào thét rời đi.
Trên đường, bác sĩ kiểm tra đơn giản cho cô, phát hiện ngoài việc bị trầy da, cô không có gì đáng lo ngại, nhưng sợ va chạm làm não bị chấn động, yêu cầu cô tiến hành kiểm tra lại.
“Bác sĩ, xin anh cứu anh ấy. Làm ơn cứu anh ấy.” Tịnh Kỳ van xin bác sĩ cứu Hoài Cẩm Nam, cô sợ.
Thương tích của Hoài Cẩm Nam nghiêm trọng hơn cô rất nhiều, bác sĩ đã khẩn cấp xử lý vết thương cho anh, băng bó cầm máu, rồi sử dụng máy móc để theo dõi tình trạng cơ thể anh.
Ngoài vết thương ở gáy, trên vai anh cũng bị thương nặng. Tịnh Kỳ nhìn vệt máu loang lổ trên mặt anh, cô khổ sở khó thở. Cô biết, trong thời khắc nguy cấp ấy, chính Hoài Cẩm Nam không ngần ngại cứu cô nên mới khiến anh bị thương. Nếu không, xét theo góc độ va chạm, cô mới là người bị thương nặng bởi vì cô mang thai nhưng người bị thương nhiều nhất lại là anh và Nghiên Dương.
“Đừng lo lắng, chúng tôi nhất định sẽ cứu anh ấy, xin cô hãy yên tâm.” Vị bác sĩ nữ mỉm cười trấn an Tịnh Kỳ, cô ấy rất may mắn, cho dù va chạm mạnh như vậy. Hai bé cưng trong bụng cô ấy cũng không sao. Chỉ là người phụ nữ kia thì không may mắn như vậy
Rất nhanh đã đến bệnh viện, bác sĩ lập tức kiểm tra cho Hoài Cẩm Nam, cô được y tá giúp đỡ đến phòng xử lý vết thương. Bởi vì sau xe có bóng khí nên cô không bị thương nặng chỉ bị xước xát tay chân.
Cô vừa nằm trên giường vừa nghe y tá nói, vụ tai nạn giao thông này thương vong rất nghiêm trọng, người phụ nữ lái xe trực tiếp bị mảnh kính đâm vào ngực, khả năng sống sót rất thấp.
Còn người đàn ông kia, hình như bị thương rất nặng ở đầu, gáy. Tịnh Kỳ nghe vậy ngây ngốc để mặc bác sĩ dùng băng gạc băng vết thương ình, trong lòng chỉ nghĩ về Hoài Cẩm Nam, anh chảy nhiều máu như vậy, liệu có nguy hiểm không? Liệu có giống như Nghiên Dương không? Cô không dám nghĩ tiếp, chỉ cần nghĩ đến sự yên lặng đáng sợ ấy, cô lại cảm thấy vô cùng bất lực, sợ hãi.
Đến khi đám người Tịnh Sơn Thành biết tin, vội vàng chạy tới bệnh viện. Ninh Nguyệt bám chặt lấy tay Tịnh Sơn Thành. Mọi người gấp rút chạy đến phòng của Tịnh Kỳ.
“Tình hình sao rồi?” Tịnh Sơn Thành làm lãnh đạo cả đời, khí thế toàn thân tản ra không hề che giấu, vừa mạnh mẽ vừa cứng rắn, cho dù là những người đã có kinh nghiệm đứng trên thương trường nhiều năm vẫn sợ hãi.
“Tịnh Kỳ tiểu thư hiện tại đang ở phòng hồi sức, cô ấy chỉ bị hoảng sợ nhẹ, thai nhi cũng đã ổn định.” Vị bác sĩ điều trị trực tiếp của Tịnh Kỳ mỉm cười, trả lời.
Tịnh Sơn Thành gật đầu, sắc mặt vẫn nghiêm túc như thường, không nhận ra được nét lo âu sợ hãi. Chỉ là nắm đấm siết chặt cùng gân xanh trên mu bàn tay đã tiết lộ tâm trạng thật của ông.
“Vậy ở trong này là…?” Chẳng lẽ là cậu ta.
Giờ phút này tim Ninh Nguyệt vừa mới hạ xuống rồi lại bị treo lên chảo dầu sôi, đau buốt, đau tới mức phát sốt.
Ngoài cửa phòng cấp cứu rất nhiều người đứng ở đó trong đó có cả bí thư Trần. Thấy đám người Tịnh Sơn Thành chạy đến anh vội vàng đứng dậy.
“Là Hoài tổng, anh ấy hiện tại đang phẫu thuật, nghe bác sĩ nói là bị tổn thương hộp sọ.”
Tổn thương hộp sọ… Tịnh Sơn Thành và Lưu Ái Quốc liếc nhìn nhau.
Tịnh Sơn Thành nắm chặt tay Ninh Nguyệt, ôm bà vào lòng, giọng nói trầm thấp vang bên tai bà: “Đừng lo.”
Ninh Nguyệt nhắm mắt, vùi đầu vào lòng Tịnh Sơn Thành, không nói chuyện, nước mắt chảy không ngừng. Nếu không có Hoài Cẩm Nam, Tịnh Kỳ nhất định sẽ lành ít dữ nhiều, bà quay đầu nhìn về phía phòng cấp cứu âm thầm cầu nguyện.
Qua 4 tiếng đồng hồ đã trôi qua, nhìn đèn cấp cứu vẫn còn sáng. Mọi người càng thấp thỏm.
Tịnh Kỳ sau khi tỉnh lại liền nhất quyết phải ở bên ngoài đợi Hoài Cẩm Nam.
“Manh Manh, con mau về nghỉ ngơi trước. Cẩm Nam nếu biết con như vậy sẽ rất lo lắng.” Ninh Nguyệt nắm lấy tay cô, nhỏ nhẹ khuyên cô. Tịnh Kỳ đã ngồi ngoài hành lang hơn ba tiếng đồng, bảo cô qua phòng bệnh cách vách nghỉ cũng không chịu, hành lang lạnh như thế, cứ vậy hoài sao thân thể chịu nổi?
“Mẹ, giờ là lúc nào rồi?” Tịnh Kỳ không gật cũng chẳng lắc, cô ngước mặt lên, bàn tay không tự giác nắm chặt.
“Đã hơn 11 giờ rồi, con…”
“Không phải bác sĩ nói phẫu thuật chỉ kéo dài hơn 3 tiếng sao, con chờ lát nữa, biết kết quả rồi đi nghỉ.” Tịnh Kỳ cố chấp.
“Vậy khi nào mệt bảo mẹ!”
Ninh Nguyệt và Tôn Lệ Nguyệt liếc nhìn nhau thở dài, nói không được cô đành nghĩ cách chăm sóc cô vậy. Bảo người làm đi theo lấy túi sưởi ấm cho Tịnh Kỳ, lại đổi nước nóng một lần, buộc lại áo khoác trên người cô mới thôi.