“Thật… thật sao?” Tịnh Kỳ không dám tin vào tai mình. Tay cầm điện thoại run run. Mộng Tuyền tỉnh rồi, cô ấy tỉnh lại rồi. Nụ cười trên môi Tịnh Kỳ càng ngày càng lớn, cuối cùng cô không khống chế được mà cười to.
“Đúng vậy! Cô ấy đã tỉnh lại” Tịnh Dương gật đầu thật mạnh. Lúc nhận được tin này, anh cũng như Tịnh Kỳ có chút không tin tưởng, gấp rút chạy đến bệnh viện để gặp Lưu Mộng Tuyền.
Nhưng khi nhìn thấy Lưu Ái Quốc và Tôn Lệ Nguyệt anh lại sợ hai người sẽ nói dối không cho anh gặp Mộng Tuyền, tuy nhiên may mắn họ không cản trở anh.
Cho đến khi anh đứng trước mặt cô, nghe cô gọi tên mình, anh cuối cùng cũng cảm nhận được cái gọi là ánh sáng giữa trời mưa. Tất cả sức sống trở lại, người con gái anh yêu nhất trở lại.
Ninh Nguyệt chăm chú nhìn biểu hiện của con gái liền biết bà đoán đúng. Con bé tỉnh lại cũng tốt như vậy Tịnh Dương cũng coi như khổ tận cam lai.
“Anh hai, đợi bao giờ Mộng Tuyền khỏe anh lại gọi cho em nhé! Bảo với cậu ấy đợi em một lát, em sắp đến rồi!” Tịnh Kỳ dặn dò Tịnh Dương nhiều lần, sợ rằng anh vội vàng mà quên mất.
Bên này, Tịnh Dương nghe em gái không ngừng lặp đi lặp lại liền mỉm cười, anh biết cô nhóc này sắp trở về. Bởi vì với nó, Lưu Mộng Tuyền có khi còn quan trọng hơn người làm anh là anh đây. Anh vén tóc cho cô, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn kia “Anh đã biết! Bây giờ Mộng Tuyền phải đi kiểm tra, lát nữa anh gọi lại.”
“Vâng ạ!” Tịnh Kỳ cúp máy, sau đó vui mừng quay lại nắm lấy tay Ninh Nguyệt, có chút không biết làm thế nào để bày tỏ cảm xúc trong lòng mình: “Mẹ, Mộng Tuyền đã tỉnh lại!”
Đôi lúc mỗi tối đi ngủ trong đầu cô lại hiện ra cảnh Lưu Mộng Tuyền nằm dưới bụi cỏ cả người đầy máu, không cách nào xua tan đi được. Luôn sợ hãi cô ấy không cách nào tỉnh lại, cứ thế mà biến mất khỏi cuộc đời cô.
“Đợi cho hôn lễ của anh Bác Thần kết thúc, chúng ta về nhà được không?” Tịnh Kỳ nói, bởi vì hai ngày nữa là hôn lễ của Phong Bác Thần và Chương Tuệ nên nếu cô thực sự rời đi Chương Tuệ sẽ không vui.
Do hoàn cảnh gia đình nên hôn lễ của cô ấy không có ai tham gia. Vì thế Phong Bác Thần đã nhờ cô ở lại cùng cô ấy.
“Được!” Bà cũng có ý như vậy. Đợi Tịnh Sơn Thành đến đây, ba người cùng nhau trở về Nam Kinh.
Thế là bắt đầu từ hôm đó, cứ đến thời gian giải lao giữa các buổi tập Tịnh Kỳ đều gọi điện trò chuyện với Lưu Mộng Tuyền.
“Thật sao?” Lưu Mộng Tuyền bất ngờ. Cô cứ tưởng Phong Bác Thần sẽ không dứt được khỏi Tịnh Kỳ, nhưng như vậy cũng tốt, tình cảm ba người bồi dưỡng từ nhỏ cũng không vì như vậy mà rạn nứt.
“Tớ gửi ảnh cho cậu xem nhá!” Sau đó liền nhanh chóng gửi ảnh của Chương Tuệ và Phong Bác Thần chụp cho cô ấy xem.
Lưu Mộng Tuyền chăm chú xem từng bức, gật gù, thật sự là xứng đôi, nhưng đợi chút…
“Tịnh… Kỳ… cậu dám mặc váy cưới khi không có tớ ở bên cạnh. Hu… hu… hu người phụ nữ độc ác. Sao cậu có thể xinh đẹp như vậy. Liếm màn hình… liếm màn hình.” Lưu Mộng Tuyền gào lên, song Manh Manh nhà cô đẹp quá, cô tỉ mỉ phóng to từng bức ảnh, sau đó chọn bức Tịnh Kỳ đứng một tay xoa bụng, một tay cầm bó hoa đưa cho Tịnh Dương.
“Cài làm màn hình cho em!” Mặc dù còn giận Tịnh Dương, vì do anh mà cô mất đi cục cưng nhưng cô cũng có lỗi. Nếu cô biết mình có thai thì nhất định sẽ cẩn thận, sẽ không để Hướng Mai có cơ hội thực hiện.
Từ ngày cô tỉnh lại, cô không hề nói chuyện với anh, làm Tịnh Dương buồn bực muốn chết.
Cuối cùng cô cũng chịu nói chuyện với mình, Tịnh Dương mỉm cười nhận lấy điện thoại, sau đó có chút đen mặt, ai oán nhìn cô. Rõ ràng anh mới là người yêu cô, tại sao không để hình anh lại để hình con nhóc đáng ghét kia.
“Ý kiến gì?” Lưu Mộng Tuyền trợn mắt.
“Bảo bối, không có… anh không có.” Tịnh Dương nhanh chóng cài cho cô.
Tịnh Kỳ thấy vậy liền cười lớn. Đáng đời anh hai.
“Manh Manh, bao giờ cậu mới trở về? Mình nhớ cháu mình quá!” Lưu Mộng Tuyền nhìn về phía màn hình, hơi hơi bĩu môi. Do mới tỉnh lại, còn chưa khỏe hẳn nên trông cô ấy còn hơi nhợt nhạt. Khi biết Tịnh Kỳ có thai cô liền rất vui mừng, cô không có đứa bé thì sao, Tịnh Kỳ sẽ bù đắp lại cho cô.
Tịnh Kỳ mỉm cười, chỉ cần cô ấy không đau khổ nữa thì có sao đâu. Hai người cùng nhau nuôi dạy Củ Cải và Đậu Đậu cũng thật sự rất tốt.
“Ngày kia mình về.”
Lúc này, mọi người đều không hề biết ở ngoài của, Nghiên Dương đang nghe lén. Biết được Tịnh Kỳ đi Pháp, cô ta nắm chặt tay trong đầu hiện lên tia tính kế.
Lưu Mộng Tuyền và Tịnh Kỳ trò chuyện thêm một lát, rồi đưa điện thoại cho Ninh Nguyệt để bà nói chuyện với cô ấy.
Bên này, Hoài Cẩm Nam vốn định ngày hôm sau đến tìm Tịnh Kỳ nhưng bên phía công ty bên này lại trùng hợp xảy ra vấn đề. Vì thế anh đành lùi lại, giải quyết mọi công việc trước.
Những lúc rảnh anh cũng đến gần nhà cô, nơi cô hay đi tản bộ để gặp ba mẹ con. Song anh không dám lộ diện vì sợ rằng mình không kìm chế được mà ôm chặt cô. Anh muốn để cô tự do, thoải mái một thời gian.
“Bí thư Trần, anh cho người chuẩn bị tài liệu đi, 15 phút nữa chúng ta sẽ bắt đầu họp.” Bí thư Trần của chúng ta sau bao ngày mong nhớ ông chủ thì cuối cùng vào hôm trước, Hoài Cẩm Nam cũng bảo anh ta bay qua đây.
“Vâng, thư anh.” Bí thư Trần vui vẻ đáp. Cứ xa ông chủ, bản thân lại nhàn rỗi. Những lúc như vậy hắn không quen.
Hoài Cẩm Nam ra hiệu cho bí thư Trần đi ra ngoài. Anh dạo này có thói quen rảnh rỗi sẽ lướt wechat, bởi vì Tịnh Kỳ đôi lúc sẽ đăng một số thứ linh tinh.
Bỗng tay anh lướt chúng một video, nheo mắt nhìn kỹ. Đây chẳng phải quán cà phê hôm đó anh nhìn thấy cô và Phong Bác Thần.
Hoài Cẩm Nam chăm chú lắng nghe cho đến khi câu nói “Em đồng ý” vang lên, anh mới giật mình, hóa ra… anh hiểu lầm.
“Ha… ha… ha…” Hoài Cẩm Nam cười to, có những lúc người anh minh thần võ như anh cũng phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy. Chắc đúng như người ta nói, khi yêu chỉ số thông minh gần như bằng không.
Ở ngoài, bí thư Trần nghe thấy tiếng cười của Hoài Cẩm Nam, cảm thấy có chút bất ổn. Từ nghe rời xa Tịnh Kỳ tiểu thư, anh ta thấy ông chủ của mình thần kinh có chút không ổn định.
Hoài Cẩm Nam nếu biết bí thư Trần nghĩ như vậy, nhất định sẽ trừ hết lương anh ta, nhưng may mắn anh không biết.
Nghiên Dương sau khi từ bệnh viện trở lại, trong đầu luôn xoay quanh câu nói của Tịnh Kỳ. Nghĩ đến những gì mình phải gánh chịu trong thời gian, cô ta lại có chút khó thở.
Hoài Cẩm Nam cắt hết mọi tài nguyên đóng phim của cô ta, Hồ Hiểu Mai không hiểu sao cũng không giúp đỡ cô ta nữa. Mỗi lần cô đến tìm bà ta đều bị chặn lại ngoài cửa.
Ánh mắt Nghiên Dương trầm xuống, cô biết bà ta muốn phủi tay nhưng không dễ dàng như vậy đâu.