Bạch Doanh Trần thấy mọi việc đang đi đúng hướng hắn liền quyết định ra tay. Lần này hắn nhất định không để nhà họ Hoài thoát tội. Nắm chặt ly rượu vang trong tay, ánh mắt Bạch Doanh Trần ánh lên tia sáng kì dị.
Tiếp theo đó, Bác Dương luôn gặp phải vấn đề trong các dự án quan trọng, hoặc là đất thầu xuất hiện vấn đề trong quá trình thi công dẫn đến không đạt chuẩn, hoặc là nhân công gặp vấn đề trong thi công, đỉnh điểm là vụ sập nhà dẫn đến người bị thương,…
Vì vậy, Bác Dương rất nhanh rơi vào tình trạng hỗn loạn, những người trong giới còn phát hiện ra rằng Dương Kỳ vốn có quan hệ thân thiết với Bác Dương lại đứng ở bên ngoài thờ ờ. Điều này làm cho đại bộ phận cổ đông của Bác Dương nhanh chóng rút vốn hoặc bán tháo cổ phần.
Song lúc này, vì quá đắc ý mà Bạch Doanh Trần hoàn toàn không phát hiện ra đối với những cổ đông nào nắm cực ít cổ phần thì khi bán ra luôn có người mua lại.
Bạch gia,
Bạch Mộ nhìn con trai ngồi trước mặt, vui sướng mà cười to. Đứa con trai này đúng là không làm ông thất vọng, đồng thời cũng âm thầm cảm thán, may mắn năm đó bản thân ông nghe theo lời mẹ mình tìm đứa con trai này về.
"Việc này con làm rất tốt, chỉ cần thành công thì Nam Kinh này sẽ là giang sơn của chúng ta. Mối thù của nhà họ Bạch chúng ta cuối cùng sắp được trả. Ha… ha… ha"
Bạch Doanh Trần cúi đầu thưởng thức ly trà trước mặt, anh ta không phải vì nhà họ Bạch mà là vì mẹ của anh, vì người con gái anh yêu.
"Bạch tổng, Hoài tổng lại lần nữa hẹn gặp chúng ta." Bí thư của Bạch Doanh Trần tiến vào báo cáo.
Bạch Doanh Trần gật đầu, bảo thư ký ra ngoài, hơi kéo khóe miệng. Xem ra hắn ta không nhịn được nữa rồi.
Không thèm liếc mắt nhìn Bạch Mộ, Bạch Doanh Trần cùng bí thư đi ra ngoài. Anh ta có chút tò mò dáng vẻ hiện tại của Hoài Cẩm Nam như thế nào?
Đến phòng khách liền nhìn thấy Hoài Cẩm Nam đang ngồi một cách ưu nhã thưởng thức ly trà trong tay. Bạch Doanh Trần cau mày nhưng khi đến gần anh ta lại nở nụ cười vui vẻ.
“Cơn gió nào lại mang Hoài tổng cao cao tại thượng của chúng ta đến đây vậy?”
Hoài Cẩm Nam nghe vậy đặt ly trà xuống, trầm giọng “Nói đi, anh muốn thế nào mới buông tha Bác Dương?
Bạch Doanh Trần cười cười “Hoài tổng, anh nói vậy là sai rồi. Tôi làm sao có khả năng gây khó khăn cho Bác Dương nên nói gì đến buông tha.” Cho dù buông tha cũng là anh quỳ xuống cầu xin tôi, trả giá những gì gia đình anh gây ra cho mẹ tôi.
Hoài Cẩm Nam lạnh mặt, nhìn chằm chằm anh ta “Bạch Doanh Trần, đừng quá đáng!”
“Ha… ha… ha… quá đáng. Rốt cuộc là ai quá đáng đây.” Bạch Doanh Trần khiêu khích. Nhìn Hoài Cẩm Nam càng tức giận, anh ta càng vui sướng. Nhưng anh ta vẫn còn một món quà nữa dành cho Hoài Cẩm Nam.
“Bạch Doanh Trần đừng tự đắc.” Nhìn dáng vẻ của anh ta, Hoài Cẩm Nam khó chịu ra mặt, anh bực bội mà đứng dậy, không thèm nói tiếp mà đi về.
Hắn tự đắc sao? Hắn thật muốn để Hoài Cẩm Nam biết thế nào là tự đắc.
“Lập tức cho người rút toàn bộ vốn, ngay trong đêm nay thâu tóm toàn bộ công ty con phía Nam của Bác Dương cho tôi.” Phía Nam là đầu não của Bác Dương, để anh ta xem vừa không có tiền vốn vừa không có hạng mục để xem anh ta xoay người như thế nào.
“Vâng, tôi lập tức đi làm ngay.”
Chính ngày tối hôm đó, Nam Kinh lại rung chuyển bởi tin tức Bác Dương bị thâu tóm. Tin này gần như là chính xác vì gần như tất cả công ty con của Bác Dương bị thâu tóm. Không những thế vụ án của Hoài Cận Ngôn đang đi vào những bước cuối những chứng cứ đều hướng về việc ông ấy tham nhũng.
Trong lúc này, truyền thông thi nhau nhắm vào tập đoàn Bác Dương, ngay cả những hãng truyền thông từ trước đến giờ luôn giữ mối quan hệ tốt với Bác Dương cũng tới tấp trở mặt, khiến cho giá cổ phiếu của Bác Dương liên tục giảm.
Tịnh Dương và Hoài Cẩm Nam nhìn tin tức trên ti vi có chút vô ngữ, xem ra hắn ta hạ toàn bộ vốn liếng muốn lật đổ họ rồi.
“Thật mong chờ một tuần sau, anh ta còn vui vẻ như vậy hay không?” Tịnh Dương nhấp một ngụm rượu vang, hôm nay mẹ Lưu đến ngủ với Lưu Mộng Tuyền nên anh mới có thời gian ra ngoài.
Hoài Cẩm Nam liếc nhìn Tịnh Dương, anh vẫn không quên hai anh em nhà này hợp lực lừa mình. Nếu không phải hiện tại Tịnh Kỳ có kim bài miễn tự, hắn cũng không ngại đến tìm cô, cho cô biết như thế nào là không ngoan.
“Cô ấy dạo này thế nào rồi?” Nghe được câu hỏi, Tịnh Dương liền biết Hoài Cẩm Nam đang nhắc đến ai.
“Vẫn ăn tốt, uống tốt, nghe nói mấy ngày nữa chuẩn bị đi khám thai.” Hôm qua mẹ anh gọi điện còn khoe hai bé yêu sắp động đậy, làm Ninh Nguyệt vui vẻ đến nỗi muốn sang đó ngay lập tức. Nếu không phải ba anh ngăn cản bà chắc chắn sẽ đi ngay.
Hoài Cẩm Nam uống cạn ly rượu, từ khi biết tin cô mang thai anh vẫn chưa được cùng cô đi khám thai lần nào, người phụ nữ ác độc này.
Sáng hôm sau, Hoài Cẩm Nam vừa đến công ty liền bị một đám phóng viên ở ngoài bao vây. Ngay lập tức anh gọi cho bí thư Trần dẹp đường sau đó vội vã triệu tập cuộc họp thương thảo đối sách. Đám phóng viên nhìn vẻ mặt của anh liền biết Bác Dương thực sự có chuyện.
Ở phòng họp, Hoài Cẩm Nam ngồi ở vị trí chủ tịch nhìn ban hội đồng quản trị đang thì thầm to nhỏ với nhau, nhăn mày lại, đây là chuyện gì?
Đúng lúc này, cửa phòng họp lại một lần nữa mở ra ba người xuất hiện trong tầm mắt hắn, trong đó có hai người hắn đã quá quen. Những người trong phòng họp nhìn thấy thế, hai tròng mắt khẽ trợn to lên, trên mặt tràn đầy vẻ nghi ngờ cùng khiếp sợ. Tại sao Bạch Doanh Trần và Tịnh Dương lại xuất hiện ở đây?
"Tổng giám đốc Bạch, không biết anh đến đây có việc gì? Nếu không phải việc gấp xin mời anh ra ngoài cho.” Hoài Cẩm Nam thu hồi cảm xúc trong lòng, khóe môi nâng lên, nhìn Bạch Doanh Trần hỏi.
Bạch Doanh Trần không trả lời hắn, chỉ liếc mắt nhìn thư ký đi theo sau mình. Thư ký gật đầu một cái, đi tới bên kia bàn hội nghị, ở vị trí đối diện với Hoài Cẩm Nam, mở cặp tài liệu ra.
"Căn cứ theo quy định của hội đồng quản trị tập đoàn Bác Dương, người nào nắm giữ cổ phần nhiều nhất, người đó sẽ trở thành chủ tịch tập đoàn Bác Dương." Giọng nói mạch lạc, rõ ràng của thư ký vang lên.
Mọi người trong phòng họp, trừ Bạch Doanh Trần, Hoài Cẩm Nam và Tịnh Dương ra, tất cả đều nhìn về phía thư ký, không hiểu câu này của hắn là có ý gì. Hoài Cẩm Nam và Tịnh Dương liếc mắt nhìn nhau, đến rồi!
Thư ký đẩy đẩy mắt kính, tiếp tục nói: "Theo số liệu đã thống kê, hiện tại số cổ phần của tổng giám đốc Bạch chỉ có 45,2%."
Hoài Cẩm Nam cau mày, làm các cổ đông khác lo lắng theo anh.
"Còn tổng giám đốc của chúng tôi là 48.2%." Thư ký của Bạch Doanh Trần ném ra một quả bom.
Trong nhất thời phòng họp đã nổ tung, mọi người nhao nhao sợ hãi, đặc biệt là Hoài Cẩm Nam, chỉ nghe thấy anh nói: "Không thể nào… không thể nào."
“Tất cả mọi thông tin đều có ở đây, nếu mọi người không có ý kiến gì…” Thư ký của Bach Doanh Trần dừng một lúc, mới tiếp tiếp “Bác Dương… sẽ thuộc sự sở hữu của Bạch tổng chúng tôi.”