Những câu hỏi dồn dập làm bí thư Trần nhíu mày, lúc này bảo vệ cũng tới nói đẩy lùi những người kia. Song phóng viên tới rất đông, anh vẫn không cách nào di chuyển.
“Nếu các người không tránh ra, Nghiên tiểu thư có mệnh hệ gì, xin mời các người đợi văn kiện của Bác Dương.” Bí thư Trần giận dữ hét lớn, đám người sững sỡ nhanh chóng dẹp đường. Cuối cùng anh cũng thuận lợi mang Nghiên Dương đến bệnh viện.
Xong xuôi, bí thư Trần mới lau mồ hôi, thật sự không biết là vì cái gì mà anh ta lại khổ như vậy. Ông chủ có thể thấy được sự khổ sở của anh ta mà tăng lương cho anh ta không? Hoặc nếu không tăng lương anh ta có thể tạm nghỉ được không? Chứ công việc chuyên ngành đã nhiều, còn phải ứng phó mấy chuyện này anh ta sẽ ngất mất.
Bên này, Hồ Hiểu Mai nghe được Nghiên Dương bị động thai vô cùng lo lắng. Nhưng lại không phải lo lắng cho an nguy của cô ta mà là lo lắng cho cháu nội còn chưa chào đời của bà.
Hồ Hiểu Mai gấp gáp sai người đưa bà đến bệnh viện. Vừa đến nơi liền nhanh chóng tìm Nghiên Dương, vừa hay lúc này bí thư Trần đi ra ngoài, gặp được Hồ Hiểu Mai.
“Tình hình của Nghiên Dương thế nào? Cẩm Nam đâu?” Hồ Hiểu Mai lạnh mặt, vợ mình bị như vậy mà lại không có mặt, tại sao bà lại có đứa con lạnh lùng như vậy.
“Hoài tổng, đang có cuộc họp vô cùng quan trọng nên…” Bí thư Trần chưa kịp nói hết câu liền bị Hồ Hiểu Mai chặn họng.
“Tiền quan trọng hơn con mình?” Giọng nói lạnh lùng, trừng mắt nhìn anh ta.
“Ha… hả… Cuộc họp này giá trị hơn 80 tỷ…” Anh ta thong thả nói, theo Hoài Cẩm Nam gần tám năm, anh ta hiểu điều Hồ Hiểu Mai coi trọng.
Vốn còn muốn nói gì tiếp nhưng nghe đến đây bà chỉ đành hừ nhẹ, rồi đi vào trong phòng.
Vừa đẩy cửa vào liền thấy, Nghiên Dương mặt mũi tái trắng, tâm tình tuyệt vong bi thương nằm trên giường. Hồ Hiểu Mai lập tức nhào tới nhìn cô ta từ trên xuống dưới: "Dương Dương, cháu sao rồi? Có còn đau không? Có khó chịu chỗ nào không?"
Nghiên Dương yếu ớt cười một tiếng: "Dì Hồ, cháu không sao nhưng bác sĩ nói…" Chưa kịp nói hết câu, nước mặt cô ta đã rơi xuống, từng giọt từng giọt khiến người khác đau lòng.
Hồ Hiểu Mai vừa nghe liền biết cháu nội đã không còn, cau chặt mày lại. Nghiên Dương nhìn thái độ của Hồ Hiểu Mai liền biết bà ta thất vọng vì cô không còn đứa bé. Nhưng đứa bé này thực sự không thể giữ lại.
“Bụng cháu... bụng cháu đau quá…” Nghiên Dương mặt cắt không còn giọt máu, hơi thở yếu ớt, cả người như đóa hoa héo rũ, khiến cho người ta đều đồng tình thương tiếc. Cô ta nhất định phải nhân cơ hội này bước chân và nhà họ Hoài.
“Cháu thực sự xin lỗi! Cháu không ngờ lúc đó Linda lại làm vậy nên cháu…”
“Linda?” Hồ Hiểu Mai nghi ngờ, chuyện này liên quan gì đến cô ta.
Nghiên Dương liền ấp úng mà kể lại cho Hồ Hiểu Mai biết, Linda vì ghen tị cô và Hoài Cẩm Nam nên đã nhân lúc cô không để ý ngáng chân làm cô ngã đập vào góc bàn. Vừa kể Nghiên Dương vừa khóc sướt mướt.
“Đúng là đồ độc ác, sao cô ta dám làm như vậy…” Hồ Hiểu Mai vội đi đến trước giường bệnh, trên mặt tràn đầu bực tức, ánh mắt hiện lên tia sáng kì dị.
Biết mọi chuyện đã đi theo ý mình, Nghiên Dương liền bóng gió về chuyện Hoài Cẩm Nam sao không đến thăm mình và cách giải quyết chuyện này.
Hồ Hiểu Mai yêu thương xoa đầu cô ta: “Cháu đừng lo lắng, việc này cứ để Cẩm Nam giải quyết." Suy nghĩ một lát bà nói tiếp: “Không bằng khi ra viện cháu chuyển để sống cùng Cẩm Nam để tiện cho dì Trương chăm sóc đi.”
Ở trong chăn hai tay Nghiên Dương nắm chặt, để lộ tâm trạng kích động của cô ta.
“Như vậy… như vậy… có tiện không ạ?” Phải là nhà họ Hoài mời cô ta vào chứ không phải cô ta tự đi vào.
Hồ Hiểu Mai yêu thương mà vỗ tay cô “Chuyện này bác sẽ xử lý, cháu không cần phải lo lắng về Cẩm Nam.”
Nước Pháp, Paris.
Tịnh Kỳ nhìn dòng người qua lại ở sân bay, cô thở dài. Ấn dãy số đã lâu không gọi, không biết anh có nhớ lời hẹn hôm qua không mà đến giờ này vẫn không thấy mặt.
Phong Bác Thần vô ý ngẩng đầu nhìn bảng thông tin chuyến bay, lúc nhìn thấy Nam Kinh, anh đột nhiên nhớ tới cô nhóc kia. Hôm qua cô nói sẽ đến đây, anh không biết cô nói thật hay nói đùa. Lấy điện thoại ra tìm số điện thoại quen thuộc. Ngay lúc tay anh ta chuẩn bị gọi thì tiếng nhạc vang lên, làm Phong Bác Thần giật mình, vừa thấy tên trên điện thoại anh càng giật mình, nhưng vẫn ngay lập tức tiếp điện thoại.
"Manh Manh?"
Nghe thấy giọng nói kinh ngạc của anh, Tịnh Kỳ bỗng nổi lên hứng thú trêu chọc.
"Anh Bác Thần... Hu hu..." Tịnh Kỳ vừa khóc vừa kêu tên của anh ta.
"Ở đây, anh ở đây,đừng khóc, xảy ra chuyện gì?" Phong Bác Thần vừa hỏi vừa bước nhanh tới bãi đậu xe. Ngay giây phút nghe tiếng khóc của cô, anh rất lo lắng nhưng lại không phải kiểu đau lòng kia mà là sự lo lắng của anh trai dành cho em gái.
"Hu hu....Em...Em..." Tịnh Kỳ nấc nghẹn, nói chuyện không thành câu. Dám quên đón cô, cô liền không giúp anh xem xét bạn gái, để anh ế cả đời.
"Đừng khóc, Manh Manh ngoan, bây giờ anh trở về gặp em được không? Đừng khóc." Phong Bác Thần bị tiếng khóc của cô làm cho sốt ruột, vì vậy càng không nhớ được anh đã hứa đến đón cô. Đây là làm sao, Hoài Cẩm Nam, anh ta rốt cuộc đối xử với cô như thế nào mà làm cô nhóc đau lòng như vậy?
"Trở về? Trở về đâu?" Tịnh Kỳ không hiểu hỏi. Sau đó liền ngớ người, xem ra thực sự không tin cô đến Pháp.
"Nam Kinh" Na Thịnh Duệ tự nhiên nói.
"Anh Bác Thần…" Tịnh Kỳ khịt khịt mũi, giọng nói có chút nguy hiểm.
Phong Bác Thần nghe được giọng nói của cô có chút khó hiểu, không phải đang khóc sao?
“Có phải anh quên đón em đúng không? Không tin em đến Pháp?” Cô buồn cười hỏi anh.
Phong Bác Thần vô cùng ngạc nhiên: “Em thực sự đến đây?”
“Mau đến đây, bổn cô nương mang bất ngờ cho anh.” Tịnh Kỳ cười nói.
“Đợi anh!” Phong Bác Thần nghe cô nói liền cười lớn, vừa hay từ xa thấy Chương Tuệ đang đi đến. Anh nghĩ nghĩ rồi quyết định mang cô đi cùng để hai người gặp mặt nhau.
“Tuệ Tuệ, mau lại đây, anh đưa em đi gặp một người.”
“Được” Từ xa liền thấy một cô gái xinh xắn đáng yêu đi tới. Phong Bác Thần mở cửa xe chô cô ấy rồi nhanh chóng lái xe đến sân bay.
Tịnh Kỳ nhìn thấy Phong Bác Thần cùng một cô gái đi về phía mình liền rất ngạc nhiên. Sau đó liền như có như không mà liếc mắt về phía Phong Bác Thần.
“Đây là…”