Hoài Cẩm Nam ở nhà cùng Tịnh Kỳ cho đến gần 5 giờ chiều mới rời đi. Tịnh Kỳ tiễn anh ra đến cửa, gương mặt tươi cười nhưng không hiểu sao anh luôn cảm thấy Tịnh Kỳ giấu anh chuyện gì. Nhưng cô không muốn nói anh cũng sẽ không ép buộc cô.
“Tạm biệt!” Cô đứng ở cổng, vẫy tay chào anh.
“Mau vào nhà.” Hoài Cẩm Nam xoa đầu cô, rồi mở cửa xe bước vào. Nhìn về phía cô gái nhỏ một tay đỡ bụng, một tay tạm biệt, trái tim anh như tan ra, quyết tâm nhanh chóng kết thúc chuyện này của anh càng lớn hơn.
Thấy bóng xe anh xa dần, Tịnh Kỳ thở dài một hơn. Dù sao cũng sẽ có lúc anh phát hiện ra thôi!
Bên này, Tịnh Dương biết tin Hướng Mai xuất hiện liền lái xe đến cửa sau nhà họ Hướng đợi cô ta. Đúng như anh dự đoán không đến 20 phút sau, Hướng Mai đã vô cùng hoảng loạn mà chạy ra ngoài.
Tịnh Dương mỉm cười lạnh lùng, ra hiệu cho đám người phía sau bắt lấy cô ta. Người này làm anh tìm rất lâu, cũng sắp làm anh mất hết kiên nhẫn rồi.
Hướng Mai nhìn thấy anh, hai chân bất giác run rẩy. Muốn chạy, lại bị hai người áo đen lôi kéo bước lên xe Tịnh Dương. Cô ta sợ hãi đến nỗi không thể nói lời nào cả, đầu đau đớn kêu ong ong. Bóp chặt hai tay mình, cố gắng trấn tĩnh bản thân, cô ta nở nụ cười còn khó coi hơn khóc hỏi: “Tịnh Dương, anh định đưa em đi đâu, mau thả em xuống em đang có việc gấp.”
“Thả cô?” Tịnh Dương như là nghe được chuyện buồn cười nhất thế giới mà cười thật to. Anh bóp chặt lấy cằm cô, tay từ từ siết chặt, ánh mắt lạnh lẽo quan sát cô từng tí một.
“Cô đang nằm mơ?” Ném văng Hướng Mai, cô ta ngã về phía bên trái, cả người đập mạnh vào cửa xe. Tịnh Dương dùng khăn ướt cẩn thận lau từng ngón tay của mình. Người phụ nữ độc ác này đã hại chết con anh, khiến người phụ nữ anh quý trọng đến giờ còn chưa tỉnh lại, muốn anh thả cô ta trừ phi cô ta cũng chịu đau đớn như Mộng Tuyền phải chịu.
Hướng Mai chịu đựng đau đớn quay đầu, liền nhìn thấy động tác của anh, ngơ ngác, anh… ghê tởm cô ta đến như vậy sao? Nếu đã như thế, tại sao khi đó còn làm như vậy? Là anh từng bước đến gần làm cô sa vào vũng lầy tình ái của anh, bây giờ muốn phủi tay như thể cô ta là người la liếm.
Đôi tay Hướng Mai nắm chặt, móng tay cắm vào lòng bàn tay chảy cả máu nhưng cô ta hoàn toàn không cảm giác được.
Đúng lúc này chiếc hộp trên đùi cô ta rơi xuống, nắp khóa được mở ra. Bên trong rơi ra ngoài là một con lợn được làm bằng bột đất nặn, có vẻ đã được làm từ lâu, một chân con lợn vì bị rơi mà gãy lìa.
Hướng Mai thấy vậy vội vàng cúi người nhặt nó lên, máu ở lòng bàn tay nhiễm bẩn thân mình con lợn. Cô ta hoảng loạn, cố gắng lau nhưng mãi không sạch. Nước mắt lạch cạch, lạch cạch rơi xuống thấm ướt con vật nhỏ.
Tịnh Dương nhìn thoáng qua, ánh mắt anh bỗng tối sầm. Anh nhớ đây là con lợn mình tặng Lưu Mộng Tuyền trong đợt tham gia tô tượng hồi năm nhất đại học. Khi đó vì cô làm mất nó mà anh giận cô suốt ba ngày liền.
"Tại sao cô lại có con lợn này?" Tịnh Dương nắm chặt cổ tay Hướng Mai đến phát đau, hai mắt như phát ra lửa giận.
"Không… không phải anh tặng em sao?" Hướng Mai nắm chặt con lợn đất, ấp úng nói.
"Tặng cô?" Tịnh Dương nghi ngờ hỏi lại. Nếu anh tặng sao anh không nhớ cơ chứ? Rõ ràng anh nhờ người mang đến hay là…
Hướng Mai gật đầu. Hôm đó là một ngày mùa đông, một người đàn ông chạy đến mang chiếc hộp này cho cô. Bảo có người nhờ mang tặng.
Bên trong có con lợn này kèm một tấm thiệp viết dòng chữ "Tặng em, tiểu đồ béo của anh!". Khi đó cô cũng rất hoang mang nhưng nhớ lại mấy ngày trước thấy Tịnh Dương đăng ảnh đi tô tượng liền nghĩ ngay tới.
"Cô có nhầm lẫn gì hay không đây là đồ tôi tặng cho Mộng Tuyền." Anh nói.
"Anh tặng Lưu Mộng Tuyền?" Hướng Mai như không tin vào tai mình. Không thể nào, nhất định anh đang nói dối. Tối đó cô còn chạy tới hỏi anh, anh đã chính miệng thừa nhận.
Nhất định anh không dám thừa nhận. Cô lắc đầu, mở miệng hỏi: "Rõ ràng tối đó, anh đã thừa nhận bản thân tặng em mà?" Giọng nói run rẩy như sắp khóc, thực sự rất đáng thương. Cô ta không dám tưởng tượng thứ vốn cho mình hi vọng hơn ba năm qua hóa ra tất cả chỉ là hiểu lầm. Như vậy không phải rất đáng buồn sao?
Tay Tịnh Dương bị cô nắm đau, hất tay cô ra, anh cau mày: "Khi đó tôi hoàn toàn không quen biết cô tại sao có thể tặng cô được?" Cho đến bữa tiệc mừng thọ của ông nội, anh mới quen cô ta thì làm sao có thể tặng quà được cơ chứ. Cô ta là bị điên sao?
"Không… không quen biết?" Sao có thể? Sao có thể như vậy được. Rõ ràng là… rõ ràng là…
"Đúng vậy!" Anh khẳng định.
Hướng Mai thất thần, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa xe. Những giọt mưa nặng nề đánh vào thùng xe vang lên tiếng động lớn. Nhưng không cách nào át đi được sóng to gió lớn trong lòng cô ta. Bỗng cô ta nhớ tới, một sự kiện…
"Vậy buổi tối trời mưa hôm đó, tại sao anh lại xuất hiện?" Tất cả sức lực của Hướng Mai bỗng dồn nén hết trong câu hỏi này. Cô ta cầu xin nhìn Tịnh Dương, như thể câu trả lời của anh sẽ đem lại toàn bộ sức sống cho mình.
"Tối đó?" Tịnh Dương nghĩ ngợi liền nghĩ tới một buổi tối trời mưa bỗng một số điện thoại lạ nhắn tin cho anh nói rằng bản thân là Lưu Mộng Tuyền, điện thoại của cô bị hết pin mà cô còn bị người chuốc rượu bảo anh tới đón.
Nghe đến đây anh không kịp suy nghĩ mà chạy đi ngay lập tức. Khi đến nơi liền thấy Hướng Mai nằm ở đó mà không thấy Mộng Tuyền đâu. Gọi điện cho Tịnh Kỳ biết được cô ở đó nên anh ta hoàn toàn xuất phát từ lòng thương hại mới cứu cô ta. Không ngờ tạo nên một hồi hiểu lầm lớn như vậy.
Tịnh Dương từ từ giải thích cho Hướng Mai nghe.
Từ biểu cảm của anh, cô biết được anh không nói dối. Vậy rốt cuộc là ai làm như vậy? Trong đầu Hướng Mai hiện lên tên một người.
Bỗng cô ta cười thật to, cười to đến nỗi nước mắt chảy dài trên gương mặt tiều tụy kia. Hahaha hóa ra tất cả chỉ đều là lừa dối, cuối cùng cô ta lại chỉ là một quân cờ trên bàn cờ của cha mình.
Vốn dĩ cuộc sống hạnh phúc của cô lại vì sự sắp xếp của ông ấy mà trở nên hỗn loạn. Gương mặt Hướng Mai bỗng trở nên dữ tợn. Là do bọn họ tất cả là do bọn họ.
Tất cả đều đáng chết Hướng Quân, Lưu Mộng Tuyền, Tịnh Dương,... Cô ta tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt, cả người như không còn chút sức lực nào cả.
Không khí trong xe trầm xuống, chỉ còn tiếng khóc xen lẫn tiếng cười của Hướng Mai.
Tịnh Dương thấy vậy liền thở dài nhưng anh hoàn toàn không có ý định tha cho cô ta. Người đáng thương tất có chỗ đáng hận nên cho dù vì bất cứ lý do gì người dám tổn hại cô đều phải chịu trách nhiệm về hành động của bản thân mình.