Cuối cùng vì để chắc chắn hơn Tịnh Kỳ quyết định đi đến bệnh viện, trực tiếp đi vào khoa phụ sản. Ngồi ở ghế chờ đến lượt, cô quan sát những người ở đây. Có người gương mặt có chút ủ dột, có người lại vui vẻ, người đi một mình, người đi với chồng, người nhà hoặc bạn trai, lớn bé già trẻ gì đều có cả.
Đang lúc cô thẫn thờ suy nghĩ thì một sản phụ được người ta đẩy ra ngoài, trên tay ôm một đứa trẻ. Đứa bé đáng yêu, da đỏ hỏn, môi nhỏ xíu trông vô cùng đáng yêu. Chắc có lẽ vì mới ra ngoài, lại nhiều người nên em bé chỉ có thể bú bình, miệng nhỏ hút chặt, hay tay bé tí cố gắng giữ bình, hình ảnh này làm tim cô không tự giác mềm nhũn.
Tịnh Kỳ bất giác xoa bụng, có phải bé yêu nhà cô khi sinh ra cũng sẽ như vậy không? Không biết bé yêu là nam hay nữ, nhưng dù là giới tính gì cô đều yêu cả.
“Xin mời bệnh nhân 343 vào khám.” Tiếng y tá vang lên làm Tịnh Kỳ giật mình, hít một hơi thật sâu, cô liền đi vào bên trong.
Vị bác sĩ khá trẻ tuổi, thấy cô bước vào liền mỉm cười nhã nhặn: “Mời ngồi, theo kết quả xét nghiệm máu và nước tiểu của cô, thì chúng tôi có thể đưa ra kết quả là cô đã mang thai. Đứa bé hơn 8 tuần, phát triển rất khỏe mạnh. Bây giờ chúng ta siêu âm nhé, đứa bé ở tuần thứ 8 đã bắt đầu phát triển hình dáng rồi đó.”
Tịnh Kỳ chăm chú nghe bác sĩ nói. Nghĩ đến việc em bé đã bắt đầu phát triển hình dáng cô hơi nhíu mày, nhanh như vậy sao?
Bác sĩ tưởng rằng cô không muốn giữ đứa bé liền âm thầm lắc đầu. Nhưng nghề nghiệp không cho phép cô làm thế. Ra hiệu cho Tịnh Kỳ nằm lên trên bàn, bôi keo rồi bắt đầu siêu âm.
Tịnh Kỳ chờ mong nhìn lên máy hiển thị, im lặng lắng nghe, đến thở cũng không dám thở mạnh. Bác sĩ nhìn thái độ này lại cảm thấy có phải bản thân hiểu lầm không?
“Cô nhìn này, đây là mặt em bé, tay và chân nhỏ. Bé bắt đầu trông giống người lớn hơn, các bộ phận của cơ thể đã bắt đầu phân chia rõ ràng nhưng sẽ còn phải hoàn thiện rất nhiều trong những tháng tới.” Vừa nói bác sĩ vừa chỉ từng bộ phận cho cô thấy.
“Trên gương mặt, mắt bé đã được hình thành, tuy nhiên mí mắt lúc này vẫn đóng chặt, ngoài ra có thể thấy đôi vành tai nhỏ xíu, cùng với đó là miệng, mũi và lỗ mũi, tuy rất nhỏ nhưng cũng đã có thể phân biệt được. Cánh tay và đôi chân dài, và các ngón tay có màng và ngón chân đã bắt đầu phát triển.” Thực ra chỉ có bác sĩ phân biệt được thôi, còn cô chỉ thấy chỗ này một nhúm thịt, chỗ kia một nhúm. Nhưng không sao cả, cô thấy cực kỳ đáng yêu.
Bỗng nhiên tay bác sĩ khựng lại, giở lại kết quả xét nghiệm, lại di chuyển máy trên bụng cô. Tịnh Kỳ lo bé yêu xảy ra chuyện gì vội vàng hỏi: “Bác sĩ bé yêu có chuyện gì ạ? Bác sĩ chữa cho bé yêu được không?” Ngay giây phút biết mình thật sự có thai, cô đã quyết định giữ lại đứa bé. Nó là một sinh mệnh, nếu đã nằm trong cơ thể cô vậy là cô và nó có duyên. Do đó cô muốn đổi xử với đứa bé thật tốt.
“Không phải, tôi muốn thông báo với cô một tin mừng. Cô mang thai đôi, chúc mừng cô.” Nữ bác sĩ tươi cười nói, suýt nữa cô còn tưởng đứa bé này có hai tay hai chân. Hóa ra hai đứa trẻ nghịch ngợm quay lưng vào nhau.
“Thật… thật sao?” Tịnh Kỳ bất ngờ, mở to hai mắt.
Thấy bác sĩ gật đầu, cô liền vui vẻ, mở miệng cảm ơn bác sĩ.
“Cô muốn nghe tim thai không?”
“Có” Nghĩ một chút cô hỏi “Có thể cho tôi ghi âm được không ạ?”
Nhìn dáng vẻ trân trọng này của cô, bác sĩ liền biết vừa rồi mình hiểu lầm.
“Được.”
Sau đó bác sĩ liền điều chỉnh nút gì đó trên máy, cả hai người liền nghe được tiếng tim em bé đập, không quá mạnh nhưng từng tiếng, từng tiếng vang lên tiến sâu vào trong trái tim của Tịnh Kỳ. Cô cảm nhận được sự gắn kết giữa mình và bé yêu, gương mặt xinh đẹp nở nụ cười hạnh phúc. Cô nhất định sẽ bảo vệ bé yêu thật tốt, sẽ không để người khác làm hại nó.
Đi ra khỏi bệnh viện nhớ đến lời bác sĩ dặn cô quyết định mua một ít thực phẩm bổ sung vitamin và dưỡng chất cần thiết cho bé yêu. Bác sĩ cũng nói qua việc ốm nghén hay những dấu hiệu sinh lí khác như mệt mỏi, uể oải đều là phản ứng bình thường không cần là lắng. Việc cần làm là thực hiện chế độ ăn uống lành mạnh, sử dụng nhiều thức ăn bổ dưỡng cho bản thân mình và em bé.
Về đến nhà nhìn bức ảnh chụp hai bé, cô kìm lòng không được mà hôn lên nó, nhẹ giọng thì thầm “Mẹ yêu các con.”
Bên này, Hoài Cẩm Nam liền nghĩ mấy ngày nay mình bỏ quên điều gì, và chợt nhớ tới đó là Tịnh Kỳ đi đâu. Anh vội vàng muốn gọi điện cho bí thư Trần thì điện thoại lại reo lên, là Nghiên Dương gọi tới.
Hoài Cẩm Nam nhíu mày, tắt đi, cô ta lại gọi, anh liền dứt khoát nghe điện thoại.
“Dương Dương, có chuyện gì sao?” Giọng nói bình tĩnh, làm Nghiên Dương không đoán được cảm xúc của anh lúc này nhưng hiện tại cô cũng không rảnh để quan tâm việc đó, cô có việc gấp muốn nói cho anh.
“Anh biết em vừa nhìn thấy gì không?” Nghiên Dương thần bí. Hôm nay cô ta bị đau bụng không thể chịu đựng được đành phải đến bệnh viện. Tuy rằng ban đầu khó chịu nhưng bây giờ cô cảm thấy thực sự may mắn vì đã đến đây.
Nếu không đến đây cô không thế nào gặp được cảnh Tịnh Kỳ cùng một người đàn ông đi vào khoa sản, nét mặt Tịnh Kỳ vô cùng khó coi. Do đó cô ta liền nghĩ đến một nguyện nhân duy nhất.
“Em nói Manh… Tịnh Kỳ cùng một người đàn ông đi phá thai.” Không hiểu sao cô ta nghe giọng Hoài Cẩm Nam lúc này liền cảm thấy cực kỳ sợ hãi, nhưng nghĩ đến điều cô ta nói là thật cô ta liền tự tin hẳn lên.
“Đúng vậy, sắc mặt Tịnh Kỳ tái nhợt, em còn thấy hai người...” Cô ta chưa kịp nói xong bên kia đã cúp máy. Biết anh đã vô cùng khó chịu, cô liền không tức giận với anh, Tịnh Kỳ đừng trách tôi. Nghiên Dương mỉm cười.
Sau khi tắt máy, Hoài Cẩm Nam nắm chặt hai tay. Tịnh Kỳ tốt nhất em đừng làm điều dại dột nếu không đừng trách anh.