“Muốn chia tay phải không được? Bây giờ cùng tôi đi chúng ta chấm dứt hiệp nghị.” Nói xong liền nắm tay cô đi ra khỏi phòng.
Tịnh Kỳ đập vào tay anh, anh càng nắm chặt. Đau đớn làm cô cau mày: “Buông tay.”
Vừa hay lúc này bí thư Trần đã đến, ra hiệu cho anh ta giải quyết mọi việc. Hoài Cẩm Nam mở cửa xe đẩy cô vào rồi vòng qua đằng kia.
Tịnh Kỳ muốn mở cửa lại phát hiện đã bị khóa trái, cô không biết anh ta lại phạm vào dây thần kinh nào. Bản thân mình có quan hệ bất chính với người khác, bây giờ còn làm như cô cắm sừng anh ta.
“Hoài Cẩm Nam, anh làm sao vậy hả? Thả tôi xuống.” Tịnh Kỳ cố đẩy cửa xe muốn ra ngoài, đột nhiên cô nhướn người muốn mở chốt. Hoài Cẩm Nam bực bội đẩy cô ngồi vào ghế của mình, song vì lực đạo quá mạnh làm đầu cô đập vào cửa xe.
“A” Tịnh Kỳ dùng tay che trán đau đớn làm nước mắt sinh lý của cô theo phản xạ mà chảy xuống. Rất nhanh trán cô đã đỏ lên một mảng lớn.
Hoài Cẩm Nam cung không ngờ cô lại không đứng vững, muốn xem xét vết thương lại bị cô tránh thoát. Anh bực bội nói thầm “Chết tiệt”, sau đó phóng xe rời đi.
Chiếc xe thể thao rất nhanh đã chạy trên đường lớn. Tuy nói hiện tại không phải là thời kỳ cao điểm, nhưng đã đến nội thành, cho nên xe lui tới cũng không thiếu, Hoài Cẩm Nam chạy nhanh như vậy làm Tịnh Kỳ cảm thấy rất nguy hiểm sợ hãi, sắc mặt trắng bệch.
Tịnh Kỳ không sợ trời không sợ đất lại vì hồi nhỏ từng bị đâm xe mà sợ hãi tốc độ. Cho nên mỗi khi tự mình lái xe, cô luôn bị Lưu Mộng Tuyền cười nó rùa bò còn nhanh hơn cô,
Hoài Cẩm Nam vốn thỉnh thoảng liếc nhìn cô, thấy vẻ mặt trắng bệch kia liền biết cô sợ hãi, anh thấp giọng: “Đáng chết”. Lập tức tốc độ của xe thể thao dần chậm lại.
Tịnh Kỳ cũng nhận ra điều này, cô lén thở dài một hơn. Tay nắm chặt đai an toàn thả lỏng.
Trở về nhà, Hoài Cẩm Nam không nói hai lời lôi kéo Tịnh Kỳ đi nhanh về phía trước đi, tay bị anh chặt chẽ nắm lấy, chỉ có thể bị động đi phía sau anh. Đến thư phòng, anh mới thả cô ra.
Tức giận làm anh mất hết lý trí, lôi từ trong ngăn kéo một tập hồ sơ đưa đến trước mặt cô.
“Ngay từ đầu chúng ta đã nói ai hủy bỏ hiệp ước trước ba năm mà người đó không đồng ý thì phải đền mười vạn tệ. Nếu cô đã muốn vậy mong Tịnh tiểu thư trong vòng một tuần tới chuyển tới tài khoản của tôi.” Giọng nói lạnh nhạt.
Tịnh Kỳ bị giọng điệu của anh làm cho tức cười: “Xem ra trí nhớ của Hoài tổng thật kém trong bản hợp đồng này rõ ràng hai bên không can thiệp đời tư của nhau nhưng ít nhất ăn vụng phải biết chùi mép. Không được để xảy ra bất kỳ tin đồn nào nếu không bên còn lại có thể đơn phương chấm dứt hợp đồng.”
“Do đó căn cứ vào đâu, mà Hoài Cẩm Nam anh muốn tôi đền mười vạn. Muốn đền cũng là anh đền cho tôi. Hừ.” Tịnh Kỳ khó chịu. Anh thật sự quá đáng mà.
“Ha ha xem ra Tịnh tiểu thư chưa đọc hết hợp đồng mời cô đọc dòng cuối cùng.” Ánh mắt chế giễu nhìn cô. Xem ra anh đoán đúng.
“Cho dù vì lí do gì nếu muốn đơn phương chấm dứt hợp đồng, bên A phải đẻ một đứa con cho bên B.”
“Hoài Cẩm Nam anh thật vô sỉ, anh muốn đẻ thì bảo Nghiên Dương đi mà đẻ cho anh.” Không ngờ Hoài Cẩm Nam lại lật lọng như vậy.
Cô chạy về phòng lôi hết những gì cô điều tra được, ném vào mặt anh: “Đồ chết tiệt, không phải muốn mười vạn tệ. Tôi đền cho anh. Đồ tra nam vô sỉ nhà anh.”
“Đi mà tìm Nghiên Dương của anh ấy, bày ra vẻ mặt tình thâm làm gì? Không phải hai người cùng đi Thái Lan sao đừng cho là tôi không biết.”
“Anh tưởng tôi mù không nhìn thấy sao?”
Nói dứt lời cô liền đóng sập cửa đi về phòng, cô phải rời khỏi căn nhà này, rời xa tên điên kia. Cô lôi va ly ra, mở tủ lấy quần áo.
Hoài Cẩm Nam nghe thấy tiếng động liền cất bước vào đi không kịp nhìn những thứ mà cô ném vào người anh. Thấy anh đứng trước cửa, Tịnh Kỳ theo bản năng mà ngừng một chút, sau lại phát hiện tại sao mình phải làm như vậy, cô không sai cơ mà.
Tịnh Kỳ liền tiếp tục xếp quần áo. Không hề quan tâm đến người đàn ông kia, chỉ cần coi anh ta là không khí trái tim cô sẽ không đau lòng.
“Em làm gì? Anh đã nói em không được rời khỏi đây.” Hoài Cẩm Nam đến gần Tịnh Kỳ, gắt gao nhìn chằm chằm hành động của cô. Cô tưởng nói này cô thích vào thì vào ở, thích dọn đi thì dọn đi?
Tịnh Kỳ nhấp một chút môi, không có trả lời câu hỏi của anh, mà là nói: “Không phải tôi đã đồng ý đền anh mười vạn rồi sao. Như vậy tôi hoàn toàn có quyền rời đi. Ngày mai anh có thể cho người mang bản hủy hiệp ước đến cho tôi. Tôi sẽ ký ngay lập tức.”
Hoài Cẩm Nam hít một hơi, hai tay rũ tại bên người nắm chặt thành quyền, bởi vì dùng sức quá mức mà mỗi đốt ngón tay đều căng cứng.
Anh cười một tiếng châm chọc: “Gấp gáp đến bên anh ta như vậy?”
“Hoài Cẩm Nam, anh lại phát điên cái gì?” Tịnh Kỳ khó hiểu, sau đó nghĩ đến anh hiểu lầm cô và Bạch Doanh Trần nhưng giờ phút này cô không có ý định giải thích với anh.
“Tôi phát điên, đúng tôi điên. Phát điên vì em.” Anh rống to.
Tịnh Kỳ thấy giờ phút này, anh như đứa trẻ vì mất đi món đồ chơi mà tức giận: “Nực cười.”
Dáng vẻ của Tịnh Kỳ làm anh buồn bã, cuối cùng anh nói: “Tịnh Kỳ nếu hôm nay cô bước ra khỏi căn nhà này. Tôi và cô hoàn toàn chấm dứt. Cho dù sau này cô có cầu xin tôi đi chăng nữa chúng ta cũng sẽ không quay trở lại. Vì vậy hãy suy nghĩ thật kỹ.”
Tịnh Kỳ ngẩng đầu nhìn anh. Sắp xếp xong cô liền kéo vali đi ra ngoài: “Tạm biệt.” Tịnh Kỳ không tính toán cùng Hoài Cẩm Nam so đo, giải thích hoặc cãi nhau, dù sao muốn nói đều đã nói xong. Cô cúi đầu, lôi kéo rương hành lý, vòng qua Hoài Cẩm Nam bên người, hướng cửa đi đến.
Đến phòng khách cô nhìn lại một vòng, bản thân ở đây nửa năm khắp nơi đều có dấu vết của hai người. Bỗng nhiên Tịnh Kỳ rơi nước mắt, cô thua. Hoài Cẩm Nam, anh nhất định phải cùng Nghiên Dương bên nhau, đừng đi tai hại người khác, một mình cô là quá đủ rồi.
Hoài Cẩm Nam sau khi Tịnh Kỳ rời đi liền ngẩn người, anh thấy cô kéo va li đi ra ngoài lên xe, còn thấy cô ngoảnh lại nhưng lại dứt khoát.
Trái tim anh lúc này trầm xuống, đè ép khiến anh không thở nổi, đôi tay rũ tại bên người nắm chặt thành quyền.
Anh sẽ không hối hận, là cô muốn đi. Anh không cần giải thích, dù sao cô cũng không quan tâm.
Đầu càng ngày càng đau đớn, vốn sẽ là cuộc gặp mặt vui vẻ cuối cùng lại tan rã trong đau đớn. Ngã lên giường của cô, hít một hơi thật sâu. Trong không khí tràn đầy hương thơm của Tịnh Kỳ làm anh cảm thấy an tâm.
Chỉ cần ngủ một giấc nhất định sáng mai cô sẽ trở lại bên canh anh, tự thôi miên bản thân như vậy, dần dần Hoài Cẩm Nam liền chìm vào trong giấc ngủ.
Tịnh Kỳ sau khi rời đi liền cảm thấy bồn chồn, bất an. Cô luôn cảm thấy mình bỏ quên điều gì đó cực kỳ quan trọng.
Ngồi trong xe, nhìn bên ngoài bầu trời bỗng tối đen lại, những giọt mưa lớn ngày càng chút xuống làm cô càng bất an hơn.