Kha Đinh sau khi đi ra khỏi Dương Kỳ liền gọi điện cho Ninh Cẩm. Anh ta không cam lòng trước cú đánh của Tịnh Kỳ. Nhưng Kha Đinh đợi mãi vẫn không thấy Ninh Cẩm bắt máy nên đành đi về nhà trước rồi tính sau.
Hai tuần sau, Ninh Cẩm về nước cùng với Tịnh Dương và Lưu Mộng Tuyền nhưng lại khác chuyến bay. Sau khi xuống máy bay, Lưu Mộng Tuyền ngay lập tức gọi điện cho Tịnh Kỳ hẹn cô cùng ăn tối cũng như làm một bữa chúc mừng cô và Tịnh Dương.
"Manh Manh, mình về nước rồi."
"Ăn ở đâu vậy?" Đúng là bạn thân vừa nghe máy đã biết mục đích chính của cuộc gọi là gì.
"Vọng Thư Lâu được không?" Lưu Mộng Tuyền đưa ra ý kiến.
Tịnh Kỳ trả lời đã biết đang định cúp máy thì nghe Lưu Mộng Tuyền nói tiếp.
"Nhớ rủ cả vị kia nhà cậu."
Hoài Cẩm Nam đang ngồi đối diện với Tịnh Kỳ nghe được câu nói này liền ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía cô.
"Được" Tịnh Kỳ thản nhiên trả lời.
"Ok. Vậy 8 giờ có mặt ở đó. Tầng ba phòng 324 nha." Lưu Mộng Tuyền báo địa chỉ để nếu cô có đến muộn hai người đó còn lên trước.
"Em nhớ tối nay anh không có hẹn đúng không?" Cúp máy xong, Tịnh Kỳ hỏi Hoài Cẩm Nam. Thấy anh gật đầu, cô mới nói tiếp.
"Anh hai và Mộng Tuyền hẹn chúng ta cùng tối, đi cùng em nhá."
"Được" Hoài Cẩm Nam trả lời. Anh nhớ mấy ngày trước Tịnh Dương có thông báo trong nhóm hắn đã thoát kiếp độc thân, mấy người trong nhóm đều không tin hắn. Bây giờ xem ra người kia chắc chính là chị em thân thiết của cô nhóc này.
Thấy anh đồng ý, Tịnh Kỳ liền nở nụ cười, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện trên gương mặt tinh xảo ấy. Phối hợp cùng với cách ăn mặc hiện tại áo thun dài chùm mông làm cô càng trở nên giống với học sinh cấp ba hơn. Hoài Cẩm Nam nhìn cô như vậy không tự giác nhớ lại chuyện hôm qua.
Khi hai người đi dạo dưới lầu để tiêu cơm thì gặp một bé gái bị ngã và Tịnh Kỳ đã đến đỡ cô bé đó. Sau khi được giúp đỡ thì cô bé rất ngoan ngoãn cảm ơn hai người nhưng cô bé lại nói "Em cảm ơn chị, cháu cảm ơn chú.". Vì câu nói này mà tối qua Tịnh Kỳ đã cười vui vẻ cả đêm.
Thực ra, Hoài Cẩm Nam chỉ hơn Tịnh Kỳ có sáu tuổi nhưng lúc nào anh cũng chưng bộ mặt than nên làm người khác e rè từ đó không giám gọi anh là anh.
Đến 7 giờ 30, hai người mới bắt đầu xuất phát. Khi đến nơi đúng lúc Tịnh Dương và Lưu Mộng Tuyền cũng vừa đến.
"Mộng Tuyền" Tịnh Kỳ gọi.
Lưu Mộng Tuyền nghe thấy tiếng cô liền quay đầu nhìn lại. Ánh mắt đảo qua phía hai người, sau đó nhất trí dừng trên khuôn mặt của Tịnh Kỳ. Cô giơ tay nhéo một cái.
"Nói, có phải trong thời gian tớ không ở đây cậu lén lút đi căng da đúng không?" Giọng nói tràn ngập hăm dọa mong cô nói ra sự thật. Tại sao hai người cùng tuổi, mĩ phẩm cô còn dùng nhiều hơn cô ấy mà da cô lại không đẹp bằng. Ông trời thật bất công.
"Không có." Tịnh Kỳ lắc đầu, dự án đang trong bước quan trọng nên cô còn phải tự gội đầu ở nhà đây.
"Vậy tại sao cậu lại như 18 tuổi mà tớ lại như sinh viên đại học?" Cho dù không trẻ bằng Tịnh Kỳ nhưng cô vẫn luôn được so sánh với sinh viên năm nhất đại học.
"Ha ha" Tịnh Kỳ cười lớn. "Xem ra anh mình nhất định phải giữa chặt cậu, không chắc chắn người ta sẽ bảo trâu già gặm cỏ non."
Tịnh Dương nghe thấy Tịnh Kỳ nói liền liếc về phía Hoài Cẩm Nam, anh nhớ người nào đó còn lớn hơn anh hai tuổi. Cái liếc mắt của Tịnh Dương bỗng nhiên làm Hoài Cẩm Nam hơi khó chịu. Anh mà già sao? Không có.
Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra. Từ trong bước ra một đôi bạn nhỏ, do mải nói chuyện nên không để ý suýt nữa đâm vào Hoài Cẩm Nam may có Tịnh Kỳ nhắc nhở. Hai người vội vàng xin lỗi rối rít.
"Cháu xin lỗi chú, em cảm ơn chị."
Nghe đến đây, Tịnh Kỳ không nhìn được mà bật cười, hai người còn lại thì cố mà nhịn còn mặt của Hoài Cẩm Nam thì đen hơn cho với than. Trong đầu anh lúc này chỉ có một câu hỏi duy nhất "Thật sự anh... già rồi sao?" Từng là một người quyết đoán mà giờ đây, anh lại phân vân không có câu trả lời cho câu hỏi này.
"Chú ơi, mau vào thang máy sắp đóng rồi." Cô nháy mắt với anh. Hoài Cẩm Nam dùng ánh mắt lạnh băng liếc cô.
Đến lúc ăn cơm, khi ăn gắp thức ăn cho cô, cô liền nghịch ngợm nói:
"Cảm ơn chú Nam"
Hoài Cẩm Nam nhìn cô, thông qua ánh mắt này cô liền nhớ lại tối qua anh trừng phạt cô vì đã nói anh già như thế nào. Khuôn mặt vốn vui vẻ lại chuyên sang ngượng ngùng, cô lườm anh rồi quay ra nói chuyện tiếp với Lưu Mộng Tuyền.
Mà cũng tại Vọng Thư Lâu, tầng hai phòng 212, một giọng nói quen thuộc vang lên mang theo âm mưu và tính toán.
"Chỉ cần như vậy, em ấy... sẽ là của anh."
"Sẽ không có hại, người em ấy yêu từ đầu tới cuối là anh."