Củ Cải và Đậu Đậu lúc bốn tháng tuổi, luôn luôn phải cùng ba Cẩm Nam giành giật thức ăn từng phút từng giây. Bởi vì chỉ cần không để , ba ba thân yêu liền sẽ nhân cơ hội mà thưởng thức nhất.
Điển hình như một buổi tối nào đó, Tịnh Kỳ vừa cho Đậu Đậu bú xong liền ôm lấy Củ Cải cho bé bú, đột nhiên vẻ mặt vốn đang dịu dàng của cô chợt thay đổi, Tịnh Kỳ sợ hãi kêu lên một tiếng.
“Á!”
Hoài Cẩm Nam vừa tắm rửa xong, tóc ướt sũng cũng chưa kịp lau khô, vội vàng quấn khăn tắm, hốt hoảng chạy vào phòng ngủ.
“Sao đấy, sao đấy?”
Tịnh Kỳ bĩu môi, cúi đầu chỉ vào Củ Cải vì bị mình bóp mũi, phải buông miệng nên mắt đầu khóc oe oe ầm ĩ lên, giận mắng: “Con anh cắn em!”
Cô chỉ vào hột gạo trăng trắng nơi hàm răng có thể nhìn ra của bé, nói: “Đây này, răng của Củ Cải cắn em!”
Hoài Cẩm Nam nhìn chằm chằm bà xã mình, nuốt nước bọt, mới sải bước vững vàng tiến lên, đi tới cạnh giường, vỗ mấy phát lên cái mông nho nhỏ đang mặc tã nước tiểu của Củ Cải: “Dám cắn vợ của ba? Ba còn chưa dám cắn đây nè!” Củ Cải cho rằng ba mình đang chơi đùa với mình, cho nên chuyển khóc thành nhếch miệng cười.
“Bốp” Tịnh Kỳ đập vào tay Hoài Cẩm Nam, tại sao đến bây giờ cô mới phát hiện người này hay nói linh tinh như thế.
Hoài Cẩm Nam thở dài, một lần nữa chỉ vào Củ Cải lại bắt đầu cười đến chảy dãi, cố gắng nghiêm mặt: “Giỏi, con nhóc này, nhìn em con đi, nó có cắn mẹ không? Con hư quá rồi!”
Tịnh Kỳ không khỏi bật cười: “Được rồi, anh phải nói tử tế với con, đừng nhìn con còn nhỏ, thật ra có thể nghe hiểu đấy. Củ Cải, về sau đừng cắn mẹ nữa, mẹ sẽ đau đấy.”
Ánh mắt của Hoài Cẩm Nam từ gương mặt dịu dàng như nước của bà xã trượt xuống, lần nữa nuốt nước bọt: “Còn đau không? Có cần anh xoa cho em không?”
Tịnh Kỳ đang tươi cười thì sững lại, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Hoài Cẩm Nam như muốn tranh bát cơm với con gái: “Củ Cải còn chưa ăn no!” Dứt lời, ôm Củ Cải tiếp tục cho bú.
“Được, anh đợi nó ăn xong.” Hoài Cẩm Nam trịnh trọng gật đầu, tỏ thái độ nhún nhường của mình, chỉ là ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm con gái, yết hầu trượt lên trượt xuống vài lần.
Tịnh Kỳ hơi đỏ mặt, hờn mát liếc mắt, cúi đầu vỗ nhẹ lưng Củ Cải.
Cuối cùng vào đêm hôm đó, ba Cẩm Nam cũng được thưởng thức thỏa thích thức ăn của hai bé.
Sáng hôm sau, Tịnh Kỳ vén áo cho Đậu Đậu bú trước bởi em trai uống ít hơn chị gái. Nhưng hôm nay, Đậu Đậu không hề được bú một tý nào, do hôm qua người nào đó đã uống hết "lương thực" của bé.
Củ Cải và Đậu Đậu lúc một tuổi, việc vui vẻ nhất mà hai anh em làm chính là phá hủy những buổi tối ba muốn dành mẹ với chúng.
Củ Cải và Đậu Đậu của chúng ta tinh lực dồi dào, hoạt bát vô cùng. Lúc còn chưa biết bò đã thích ngồi trong xe nôi bi bô tiếng người ngoài hành tinh của vương quốc thiếu nhi, lại còn bắt buộc phải có người nghe và tán thưởng, nếu không sẽ ngọ nguậy đá chân lung tung. Vừa mới biết bò đã quấn trong tã lót bò lê khắp nơi để làm quen địa hình, đến lúc biết đi thì càng ghê gớm hơn nhiều.
Dỗ cho hai cô cậu ngủ là việc đau đầu nhất của mọi người. Bạn nhỏ rất biết cách phân công công việc cho bố mẹ. Mỗi ngày bố an sở xong đến nhà ông bà ngoại đón cậu về, ăn uống no say. Còn trước khi ngủ, thì hai cô cậu thích bám theo mẹ để chơi cùng, bắt mẹ kể chuyện, hơn nữa ngày nào cũng bắt mẹ phải lên giường cùng mới chịu ngoan ngoãn đi ngủ.
Hôm ấy Tịnh Kỳ dỗ cho nó ngủ xong, mình cũng thiếp đi trong vô thức. Chợp mắt được một chốc thì thấy thân thể nhẹ bổng, bị người ta bế lên đi ra ngoài, lát sau lại được đặt xuống một chiếc giường rộng rãi mềm mại khác.
Tịnh Kỳ hơi hé mắt, gạt tay một người nào đó đang cố mở nút áo: “Đừng, em mệt lắm.”
Nút chỉ cởi một nửa, nửa che nửa hở rất là gợi cảm. Người nào đó vô cùng hiểu ý mà không cởi nữa, trực tiếp tuột ra, bàn tay luồn vào từ phía dưới, phủ người xuống nói bên tai cô: “Dạo này em không còn thương anh!” Giọng nói hơi chút hờn dỗi, làm Tịnh Kỳ đang mơ màng ngủ cũng giật mình tỉnh lại.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, nhớ lại thời gian qua hình như cô thực sự bỏ quên người đàn ông này hơi nhiều. Đưa tay ôm lấy cổ anh, hôn lên môi Hoài Cẩm Nam.
“Yêu anh” Tịnh Kỳ cọ cọ vào ngực anh.
Ánh mắt Hoài Cẩm Nam tối lại, ôm chặt cô “Em phải đền bù cho anh!” Cương quyết mang theo chút năn nỉ.
Tịnh Kỳ hiểu ý anh, liếc nhìn Củ Cải và Đậu Đậu, ngượng ngùng rúc vào lòng anh.
Hoài Cẩm Nam như nhận được chỉ thị vội vàng hôn từ trán đến mũi, rồi đến đôi môi đỏ thắm sau đó là cổ, ngực của cô. Cuối cùng dừng lại ở nơi anh yêu thích nhất, nơi này đang tỏa ra mùi thơm ngọt ngào như gọi mời anh.
Hoài Cẩm Nam tinh tế mà chăm sóc hai hạt đậu đỏ trên chiếc bánh bao xinh xắn, sự tận tình này khiến cổ họng Tịnh Kỳ phát ra tiếng rên không ngừng.
Khi hơi thở nóng hổi của Hoài Cẩm Nam phun lên chỗ đó, Tịnh Kỳ nhất thời hít một hơi lớn, cô biết, cảm giác thoải mái quen thuộc lại tới. Nó làm cho cô biết rất lâu rồi cô chưa cùng người này âu yếm.
Hai con người nắng hạn gặp mưa rào đang cuốn chặt lấy nhau thì bỗng nhiên Đậu Đậu và Củ Cải nằm trên giường nhỏ “Ưm” một tiếng Tịnh Kỳ và Hoài Cẩm Nam sợ tới mức dừng lại, cùng nhau quay đầu nhìn về phía giường nhỏ. Cũng may, ánh mắt hai đứa vẫn đang nhắm chặt, xem ra là mơ mà thôi.
"Đừng… Con sẽ tỉnh! Chúng ta… để hôm khác được không?" Tịnh Kỳ nhỏ giọng cầu xin.
Điều này sao có thể? Anh đột ngột bế Tịnh Kỳ từ trên giường lên, đi đến phòng bên cạnh, đây là phòng của Tịnh Kỳ trước đây.
Cửa vừa mới đóng, những nụ hôn của Hoài Cẩm Nam ập tới như cơn giông. Ngay lúc tình đương nồng, Hoài Cẩm Nam bỗng nói: “Em là của anh, của riêng mình anh.”
Nhưng lúc này, Tịnh Kỳ đã hoàn toàn chìm đắm theo tiết tấu của anh, không cách nào phản ứng lại được.
Sáng hôm sau, ba Cẩm Nam như không có việc gì thức dậy từ sớm đi đến phòng hai bé yêu. May mắn hai đứa nhóc ngủ rất ngoan, Hoài Cẩm Nam nhìn các con ngủ rất đáng yêu, đôi lúc còn thổi ra bong bóng, anh buồn cười, nhéo nhéo mặt con trai rồi sờ sờ mặt con gái, thì thầm “Ba chỉ chia mẹ cho các con một nửa nhỏ thôi, từ giờ nếu còn bám mẹ quá nhiều thì các con sang nhà ông bà mà ở.”
Hành động vô cùng ấu trĩ làm Tịnh Kỳ lén lút đi theo anh không muốn nhận người này chính là ông chồng anh minh thần võ của mình.