Buổi tối, Hoài Cẩm Nam và Tịnh Kỳ nằm trên giường ngủ nhưng Tịnh Kỳ mãi không ngủ được, cô trằn trọc mãi.
“Sao vậy? Các con lại làm em khó chịu sao?” Hoài Cẩm Nam, quay đầu nhìn về phía cô.
“Cẩm Nam, anh nói xem, hai bé yêu là con hai trai, hay hai gái hay một trai một gái?”
Con trai hay là con gái? Hoài Cẩm Nam thực sự chưa bao giờ lo lắng đến, nếu là con gái, anh sẽ cưng chiều hai đứa như hai cô công chúa, còn nếu là con trai anh liền áp dụng biện pháp nuôi thả.
“Đều được, chỉ cần em sinh anh đều thích.” Hoài Cẩm Nam nói, đây thực sự là lời thật lòng của anh.
“Nếu em sinh con không thuận lợi hoặc khó sinh. Anh sẽ chọn ai?”
Tịnh Kỳ nói xong, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm vào Hoài Cẩm Nam, nếu cô thật sự có gì không thuận lợi, có phải quá tàn nhẫn với anh không?
Nhìn người đàn ông một đường đi tới bên cạnh mình, Tịnh Kỳ phát hiện, cô yêu người đàn ông này, đã hơn cô yêu chính mình.
Hoài Cẩm Nam ngừng hành động vuốt ve bụng nhỏ trong tay, tức giận liếc cô một cái, chỉ nói câu: “Suy nghĩ gì đâu, em rảnh rỗi quá lâu nên khó chịu hả?”
“Thật!” Tịnh Kỳ nghiêm túc cường điệu.
“Thật? Mang thai lớn thân thể mệt mỏi, em chính là ngủ không ngon nên mới suy nghĩ linh tinh.” Hoài Cẩm Nam ôm lấy vai cô nói.
“Cẩm Nam, vậy nếu lỡ như thực không thuận lợi?”
“Lỡ như? Ở đâu ra lỡ như! Chỉ suy nghĩ lung tung.” Hoài Cẩm Nam cười nói, “Manh Manh, em là của anh, anh sẽ không để cho em xảy ra chuyện gì.”
Tịnh Kỳ nghe vậy liền âm thầm phỉ nhổ, tuy rằng anh có năng lực đó thật nhưng mà lại chẳng phối hợp diễn với cô gì cả.
“Ngủ” Cô cố gắng xoay người đưa lưng về phía anh, nhưng không đến hai phút sau lại phải quay trở lại bởi hai bé yêu quá to để nằm nghiêng.
Nhưng Hoài Cẩm Nam không hề ngờ tới khi người phụ nữ mà anh yêu thương nhất rơi vào cửu tử nhất sinh, anh đã sợ hãi và lo lắng thế nào. Và cũng chính vì thế mà anh đã trở thành một ông bố cực kỳ nghiêm khắc, luôn khắc sâu trong đầu hai đứa bé với câu nói “Các con có thể xảy ra chuyện nhưng mẹ các con thì không thể.”
Càng ngày càng đến gần ngày sinh, Hoài Cẩm Nam luôn là một tấc không rời Tịnh Kỳ tất cả mọi việc đều giao cho bí thư Trần giải quyết.
Ba mẹ Tịnh, Tịnh Dương và Lưu Mộng Tuyền luôn thay nhau đến chăm sóc Tịnh Kỳ. Lưu Mộng Tuyền nhân cơ hội bị tai nạn mà rút lui khỏi giới giải trí, việc này cũng gây ra một làn sóng rất lớn. Cuối cùng lấy việc Tịnh Dương áp lại mọi việc mà kết thúc.
Ngày hôm đó, vừa hay Lưu Mộng Tuyền ở nhà cùng với Tịnh Kỳ, Hoài Cẩm Nam ở trên thư phòng giải quyết một số việc quan trọng.
Hàng ngày cứ rảnh rỗi cô ấy đều chạy đến nhà của Tịnh Kỳ và Hoài Cẩm Nam, nói cho oai là: cùng giao lưu tình cảm với Củ Cải và Đậu Đậu, lại phải rước lấy đủ loại biểu hiệu không muốn gặp của Hoài Cẩm Nam. Anh luôn cảm thấy người này cố ý đến cướp vợ anh.
“Manh Manh, cậu nói xem bộ này có đẹp không hay bộ này?” Lưu Mộng Tuyền vừa lật tạp chí vừa hỏi Tịnh Kỳ, dạo này cô rất có hứng thú với việc sắm đồ cho Củ Cải và Đậu Đậu.
Bên này, Tịnh Kỳ đang định trả lời Lưu Mộng Tuyền liền cảm nhận được dưới thân có trận ướt át, hơi hơi nhói một chút, sờ lên bụng, các con muốn ra ngoài rồi sao?
Lưu Mộng Tuyền đợi mãi không thấy Tịnh Kỳ trả lời, lập tức ngẩng đầu lên "Làm sao rồi? Cậu có nghe mình hỏi không đó?"
Tịnh Kỳ vui vẻ muốn thông báo với Lưu Mộng Tuyền nhưng vừa định nói chuyện, ai ngờ, thốt ra là nhỏ giọng rên rỉ.
Tay Lưu Mộng Tuyền Run lên, đứng phắt lên, quét rơi toàn bộ tạp chí, giọng nói cô gấp gáp hỏi, "Muốn sinh sao?" Sắc mặt chợt bắt đầu ẩn ẩn trắng bệch.
Sau đó liền hét lớn “Hoài… Cẩm… Nam, Manh Manh muốn sinh.”
“Ầm” trên lầu bỗng vang lên một tiếng va chạm lớn, sau đó liền nghe được tiếng chân dồn dập của Hoài Cẩm Nam, không đến 20 giây sau anh đứng trước mặt Tịnh Kỳ, ngây ngốc, không biết phải làm thế nào.
Thấy bộ dạng của anh, cô muốn an ủi nhưng bật ra lại là tiếng rên rỉ.
Cuối cùng vẫn là Lưu Mộng Tuyền lấy lại tinh thần trước “Mau gọi bác sĩ!” Còn cô vội vàng gọi cho mẹ của Tịnh Kỳ.
Rất nhanh sau đó, Tịnh Kỳ liền được đưa đến bệnh viện, người vừa đến, đã được đưa vào phòng sinh đã an bài từ trước.
Một lúc sau, Hoài Cẩm Nam ở bên ngoài khẩn trương đi qua đi lại "Mẹ, thế nào không có âm thanh?" Không phải là nói, phụ nữ có thai khi sinh sản đều sẽ la to à?
Ninh Nguyệt cũng không biết tình huống thế nào, không biết trả lời thế nào.
Hoài Cẩm Nam phiền chán bới bới tóc của mình, chờ ở ngoài cửa đi tới đi lui, thậm chí nằm sấp xuống nhìn qua khe cửa, ý đồ dùng thị lực vô cùng tốt của bản thân nhìn xem có thể nhìn thấy vợ hay không.
Đột nhiên một y tá đi ra, mọi người nhanh tiến lên, không đợi Ninh Nguyệt hỏi, y tá đã vội nói: “Ai là người nhà bệnh nhân mau lại đây.”
Nghe được lời này, tim anh bỗng giật thót, vội vàng chạy lại “Có chuyện gì xảy ra?”
Nữ y tá bị nét mặt của Hoài Cẩm Nam dọa cho sợ hãi “Thai phụ bị khó sinh, cần… cần phẫu thuật gấp.” Mẹ ơi, người đàn ông này muốn ăn thịt cô ta sao.
“Khó sinh?” Mọi người đồng thanh hỏi.
Đúng lúc này bên trong truyền đến tiếng la to, nữ y tá lấy lại tinh thần “Mau, mau ra quyết định. Nếu không xảy ra chuyện gì chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm."
“Mổ đi! Nếu tình huống khẩn cấp liền giữ lại mẹ cho tôi!” Anh gằn giọng nói, hai tay nắm chặt, Manh Manh, em nhất định không thể xảy ra chuyện, em đã hứa với anh rồi.
Nữ y tá liếc nhìn những người còn lại, vội vàng đưa giấy ký tên. Hoài Cẩm Nam nhanh chóng ký tên rồi thúc giục cô ta.
“Mau lên, giúp cô ấy. Nếu cô ấy có chuyện gì nhất định phải giúp cô ấy an toàn trở ra. Về phần đứa bé..." Anh cắn răng "... không cần cũng được."