*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Thấy Liễu Long Đình mở mắt,
Tang Hạ nhất thời vui sướng, ra lệnh cho toàn thể yêu quái quỳ xuống trước Liễu Long Đình đang nằm trong hồ nước thánh, liên tục hỗ khẩu hiệu: “Bệ hạ vạn tuế, cung nghênh bệ hạ trở về
Họ liên tục kêu mấy lần. Mặc dù thấy Liễu Long Đình tỉnh lại, tôi cũng rất kích động, nhưng dù sao nghi thức hồi hồn cũng là do Tang Hạ cử hành, tôi cũng không tiện nhào tới, chỉ có thể phụ họa theo Tang Hạ cùng đảm yêu ma, quỳ xuống vái lạy Liễu Long Đình trước tượng thần, cũng kêu mấy câu cung nghênh anh ta.
Thật sự không có ngôn ngữ nào miêu tả tâm trạng của tôi lúc này. Tôi không thể ngờ được rằng Liễu Long Đình lại là Thần Đông Hoàng. Nhưng bất kể thân phận của Liễu Long Đình là gì, bây giờ anh ta tỉnh lại, tôi kích động đến mức bắt đầu thầm oán Tang Hạ sao lại có lắm quy củ như vậy. Đã hai ngàn năm Tang Hạ không được gặp lại Thần Đông Hoàng, vất vả lắm Thần Đông Hoàng mới trở lại, đương nhiên cô ta cũng kích động vô cùng. Sau khi vái lạy, cô ta ra lệnh cho người khác chuẩn bị tắm rửa cho Liễu Long Đình, bệ hạ đã trở lại.
Sau khi tỉnh lại, Liễu Long Đình vẫn nổi trên mặt nước, lẳng lặng nhìn bức tượng đầu người mình rần kia, không nhìn tôi, cũng không nhìn Tang Hạ. Tôi cho rằng Liễu Long Đình đột nhiên tỉnh lại nên còn chưa kịp nhận ra mình sống lại. Tôi với Tang Hạ khẽ kêu anh ta, anh ta cũng không có phản ứng gì. Nhưng điều này không làm ảnh hưởng tới sự nhiệt tình của tôi với Tang Hạ. Sau khi kêu yêu quái đỡ Liễu Long Đình ra khỏi hồ nước thánh, đi tắm rửa thay quần áo, tôi với Tang Hạ đứng chờ ngoài bể tắm.
Hai tiếng trôi qua, cửa phòng tắm mở ra, khí nóng bay ra từ trong phòng tâm, cứ như một chân bước vào tiên cảnh. Nhưng khi tôi ngẩng đầu thấy Liễu Long Đình đi ra từ phòng tắm thì mới biết cái gì là tiên cảnh, chính là Liễu Long Đình.
Lúc này Liễu Long Đình đã thay quần áo trước kia của Thần Đông Hoàng, đầu đội vương miện bạch ngọc châu liêm, trên người khoác thần bào màu trắng viên vàng, đeo đai lưng bằng ngọc, trên người thiếu hoa văn ngân hạc mây trắng, trên cổ đeo vòng ngọc, khiến anh ta trông giống như không ăn khỏi lửa trần gian, phối hợp với gương mặt không chút biểu cảm, cùng với đảm yêu ma cẩn thận quỳ dưới chân, nhất thời trông vô cùng uy vũ khí phách, không ai bi noi.
Liễu Long Đình khôi phục nguyên hình, tôi đương nhiên vui mừng. Nhưng thấy ánh mắt lạnh lùng của Liễu Long Đình, trong lòng tôi lại hơi lo lắng. Nếu thân phận trước kia của anh ta thật sự là Thần Đông Hoàng vậy thì khi anh ta lấy lại ký ức kiếp trước, có khi nào cũng không yêu tôi, cũng như tôi có ký ức kiếp trước không còn yêu Liễu Long Đình không nhỉ? Trước kia tôi không hiểu tại sao Liễu Long Đình lại sợ hãi tôi hồi phục ký ức. Bây giờ nhìn dáng vẻ của Liễu Long Đình, tôi cũng rất sợ anh ta sẽ khôi phục ký ức. Vì thế khi anh ta được đảm yêu ma đỡ đi về phía tôi với Tang Hạ, tôi vui vẻ kêu anh ta một tiếng Long Đình.
Có lẽ là nghe thấy thanh âm của tôi, Liễu Long Đình bỗng quay sang nhìn tôi, ánh mắt rất kỳ lạ, nhìn tôi một hồi lâu, bỗng giơ tay ra chạm vào mặt tôi, nhéo má tôi một cái. Động tác của Liễu Long Đình không giống như là một người yêu thương vuốt ve, mà càng giống như thấy thứ gì đó rất kỳ lạ, hơn nữa không biết đó là thứ gì nên tò mò sở thử. Hiếu kỳ tôi là ai, tò mò xúc cảm trên mặt tôi. Từ đầu tới cuối, Liễu Long Đình vẫn tò mò nhìn tôi. Tôi không rõ đã xảy ra chuyện gì, quay sang nhìn Tang Hạ. Thấy Liễu Long Đình tỉnh lại mà vẫn không nói câu nào, Tang Hạ bèn quỳ xuống trước mặt Liễu Long Đình, hô lên: “Bệ hạ, tôi là Tang Hạ, hơn hai ngàn năm trước, ngài đã đích thân sắc phong tôi là Đại Tế Ti Quy Khư này, ngài còn nhớ không?”
Nghe Tang Hạ nói, Liễu Long Đình cúi đầu nhìn Tang Hạ, dời tay khỏi mặt tôi, sau đó vẫn nhìn chăm chăm Tang Hạ, cũng không kêu Tang Hạ đứng dậy, nhẫn nại đến đáng sợ. Chúng tôi đều không lên tiếng, anh ta vẫn luôn nhìn Tang Hạ mười mấy phút. Thấy Liễu Long Đình như vậy, tôi rất nóng ruột, cũng không rảnh bận tâm cái gì, lập tức nhào vào lòng Liễu Long Đình. Khi kề bên lồng ngực ẩm áp của anh ta, ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh ta, tôi không nhịn được vùi mặt vào quần áo của anh ta, hơn nữa khóc rống lên.
Nghe thấy tiếng khóc của tôi, Liễu Long Đình cũng không có phản ứng gì, chỉ đứng yên ở đó cho tôi ôm, nhịp tim vững vàng, không hề dao động. Thời gian đã trôi qua rất lâu, lại thêm mấy con yêu quái vừa rồi tắm rửa cho Liễu Long Đình, thấy thái độ của Liễu Long Đình như vậy thì không khỏi nhỏ giọng nói với Tang Hạ: “Đại Tế Tí, tôi nghi ngờ đầu óc của Liễu đại nhân này xảy ra vấn đề rồi. Lúc nãy ngài ấy không biết cởi quần áo, hơn nữa trong suốt quá trình tắm rửa, chúng tôi kêu ngài ấy làm gì thì ngài ấy làm nấy, có phải ngài ấy không phải là Tôn Hoàng không?"
Nghe yêu quái nói vậy, Tang Hạ lập tức mắng chủng: "Không được nói bừa!” Nói rồi, Tang Hạ bình tĩnh lại, kêu mấy con yêu quái đi gọi mấy thầy thuốc tới đây khám cho bệ hạ. Xem ra Tang Hạ vẫn khẳng định Liễu Long Đình chính là Thần Đông Hoàng. Có điều thấy Liễu Long Đình ngơ ngác như thế này, chính cô ta cũng đỏ đôi mắt, dẫn tôi đi vào cung điện bên cạnh, mang tôi với Liễu Long Đình đi tìm nơi nghỉ ngơi trước.
Khi đảm yêu quái dẫn theo bảy tám thầy thuốc trở lại cung điện, mấy thầy thuốc đồng thời chẩn trị cho Liễu Long Đình, nhưng kết quả lại rất thất vọng. Thầy thuốc phản đầu Liễu Long Đình xảy ra vấn đề, chỉ số thông minh và những hành vi của anh ta lúc này đều trở lại thời kỳ trẻ sơ sinh, không có bất cứ thứ gì trong đầu. Đây không phải là bệnh, mà là do nghiệp chướng và tư tưởng của bệnh nhân trước khi chết dẫn đến, sau này có thể hồi phục được hay không thì còn phải trông cậy vào bản thân bệnh nhân. "Vậy trong cơ thể anh ấy có pháp lực không? Các ông có thể nhìn thấy tu vi của anh ấy không? Nghe thấy thuốc nói chỉ số thông minh của Liễu Long Đình bằng không, Tang Hạ rất muốn chứng thực thân phận của Liễu Long Đình, nhưng điều đáng thất vọng là đám thầy thuốc đều thống nhất nói rằng hiện giờ trong người Liễu Long Đình không có bất cứ linh khí nào. Anh ta có thể biến thành hình người là vì pháp lực của nước thánh vẫn còn, chờ sau khi nước thánh hết hiệu quả thì anh ta chỉ có thể hồi phục nguyên thân là răn trắng.
Nghe vậy, trong lòng tôi sụp đổ, không hề thua kém lúc thấy Liễu Long Đình chết trước mặt mình. Lúc trước Liễu Long Đình vô cùng thông mình, bây giờ tư tưởng của anh ta lại trống rỗng như một đứa bé sơ sinh, vậy thì anh ta sống lại khác nào đã chết? Tôi quay sang túm áo Tang Hạ, điên cuồng lắc lư cô ta, nói cô ta đã hứa là Liễu Long Đình có thể hồi sinh mà, tại sao lại biến thành thế này? Thấy ảnh mất thản nhiên của Liễu Long Đình khi nhìn mình, trái tim tôi sắp tan vỡ. Tôi mong chờ anh ta trở về, nhưng sau khi hồi sinh, trong đầu anh ta đã không còn có tôi.
Tâm trạng của Tang Hạ cũng chẳng khá hơn tôi là bao. Thần Đông Hoàng có ơn trí ngộ với cô ta, bây giờ cô ta cho rằng Liễu Long Đình chính là Thần Đông Hoàng, nhưng lại không có bất cứ bằng chứng nào chứng minh điều đó, bởi vì anh ta không có pháp lực, hơn nữa còn ngây ngốc. Nếu Liễu Long Đình thật sự là đại thần thượng cổ thì sao có khả năng bị ngốc?
Mấy thầy thuốc thấy tôi lắc lư Tang Hạ thì không nhịn được, một thầy thuốc giải thích với tôi: “Nước thành trong thần điện chuyên dùng để chiêu hồn. Hiện giờ ba hồn bảy phách của bệnh nhân đều tồn tại trong thân thể. Còn lý do bệnh nhân bị si ngốc là vì trong ý thức ban đầu bệnh nhân đã tự ép mình phải từ bỏ