Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 346: Cổng Quy Khư sập xuống



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

“Liễu Long Đình!” Tôi không rõ Liễu Long Đình truyền hết tinh khí cho tôi làm gì. Nhưng khi kêu tên anh ta, hơn nữa muốn nhúc nhích thì tôi phát hiện thân thể mình đã bị Liễu Long Đình khống chế. Thấy tôi tỉnh lại, Liễu Long Đình cau mày, càng niệm chủ ngữ nhanh hơn, đưa càng nhiều tinh khí vào người tôi.

Mặc dù tôi là thân xác phàm thai, nhưng tới bây giờ trong người tôi vẫn còn nửa viên tình nguyên của Liễu Long Đình, cho nên sau khi anh ta đưa hết tinh khí cho tôi, tôi cũng sẽ không bị phát nổ như mấy con tiểu yêu tiểu quái lần trước. Chẳng qua tôi cũng chẳng thoải mái là mấy, cả người như bốc lửa, bị tinh khí bao vây cực kỳ khó chịu, muốn kêu Liễu Long Đình dừng lại. Nhưng bất kể tôi kêu Liễu Long Đình kiểu gì thì anh ta cũng không để ý tới tôi. Hơn nữa sau khi anh ta tới Quy Khư, không hiểu sao pháp lực lại tăng mạnh. Sau khi tôi tỉnh lại, anh ta truyền tinh khi cho tôi hơn hai tiếng mới truyền được hết tinh khí trong người anh ta, sau đó từ trên không ngã xuống đất.

Liễu Long Đình truyền tinh khí xong, tôi cũng có thể nhúc nhích, vì thế tôi nhanh chóng xuống giường đỡ Liễu Long Đình dậy. Cũng không biết có phải là vì pháp lực trong người tôi tăng mạnh hay là vì hiện giờ trong người Liễu Long Đình đã không còn pháp lực, tóm lại là lúc ôm anh ta lên, thân thể anh ta cực kỳ nhẹ nhàng, tôi không cần tổn sức ôm anh ta đặt lên giường. “Anh làm gì vậy hả? Tại sao lại truyền hết pháp lực cho tôi?” Tôi bất mãn hỏi Liễu Long Đình: “Anh cho rằng anh truyền hết pháp lực cho tôi thì tôi có thể đánh bại đảm thiên thần kia hả? Chính anh cũng không đánh lại, huống chi là tôi!”

Nói tới đây, tôi muốn đứng dậy trả lại pháp lực cho Liễu Long Đình. Nhưng Liễu Long Đình lại kéo tay tôi. Anh ta mất hết pháp lực nên sắc mặt trở nên tiều tụy hơn nhiều, mái tóc dài cũng bị bạc trắng. Thấy anh ta như vậy, tôi vừa giận vừa đau lòng. Lần nào anh ta cũng như thế, chẳng nói chẳng rằng được một câu, chỉ biết bắt tôi làm việc theo ý muốn của anh ta, chưa bao giờ suy xét tới cảm thụ của tôi, tôi thật sự chán ghét anh ta đến chết

Liễu Long Đình kéo tay tôi lại, đặt lên má anh ta, nói: “Tôi cho em tinh khí không phải là để em đánh nhau với ai, mà là để em càng dễ dàng chạy trốn hơn. Vừa rồi tôi đã phải người đi tìm hiểu, đảm thiên thần kia đã chờ ngoài cổng Quy Khư, nếu tôi đoán không nhầm thì chắc hần ngày mai họ sẽ tiến vào. Tôi vốn nghĩ rằng cho dù chúng ta không thoát được thì cũng phải hoàn thành nguyện vọng lớn nhất của chúng ta, nhưng tôi lại không muốn thấy em cùng chết với tôi, tôi vẫn muốn em có thể sống sót. Bây giờ họ đang canh giữ ngoài cổng Quy Khư em không có cách nào chạy thoát. Ngày mai tôi sẽ dùng hình nộm thế chỗ em, tôi sẽ thành thân với hình nộm, dụ dỗ họ vào đây, lúc đó em sẽ thừa dịp họ tiến vào mà chạy đi, biết chưa?" "Vậy tôi chạy trốn, anh không có tinh khí, anh sẽ ra sao?” Tôi hỏi Liễu Long Đình.

Liễu Long Đình nở nụ cười nhìn tôi: "Cái mạng của tôi đã sớm nên trả lại cho em, bây giờ vừa lúc mượn cơ hội này bồi thường những thua thiệt trước kia tôi từng làm với em, hy vọng kiếp sau đầu thai chuyển thể, tôi vẫn còn được gặp em, em có thể nhận ra tôi, còn có thể yêu tôi, lúc đó chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau.

Tôi không muốn nói những lời mê sảng đó với Liễu Long Đình. Nhưng nghe anh ta nói xong, tôi không nhịn được rơi nước mắt, kêu anh ta đừng nói thế nữa, cả đời này anh ta nợ tôi không trả hết được, nếu chết là hết nợ thì tôi sẽ lỗ vốn, tóm lại là dù xảy ra chuyện gì thì anh ta cũng không được chết, anh ta ngược tôi lâu như vậy, tôi còn chưa ngược lại, tôi không cam lòng!

Thấy tôi còn nói những lời bốc đồng như vậy, Liễu Long Đình nắm chặt tay tôi. Có lẽ thật sự không còn cách nào khác, anh ta nhắm mắt im lặng một hồi, kêu tôi đừng nói mê sảng nữa, ngày mai dù xảy ra chuyện gì thì cũng phải tranh thủ thời cơ bỏ trốn, không thì anh ta có chết cũng không yên lòng. Lúc trước Liễu Long Đình lừa gạt thiên cung, nói dối nguyên nhân tử vong của tôi, lại tráo đổi thần vị với Thần Núi, còn dẫn tôi trốn thoát tới Quy Khư này, không để ý tới sự uy nghiêm của thần linh trên trời, bất kể là tội trạng nào cũng có thể phán Liễu Long Đình tôi chết! Nếu anh ta thật sự bị bắt được thì chắc chắn sẽ không còn đường sống. "Không! Nếu anh không thể rời đi thì tôi cũng không đi!” Tôi chính là muốn hao tổn Liễu Long Đình, tôi không muốn lần nào cũng nghe anh ta nói, không muốn anh ta vì tôi mà trả giá tính mạng.

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của tôi, Liễu Long Đình bỗng trở nên khó chịu, lạnh lùng nhìn tôi nói: "Em thật sự không hận tôi chút nào sao?"

Nói tôi không hận anh ta chút nào là giả. Nhưng bây giờ tôi không suy nghĩ tôi hận anh ta cỡ nào, tôi chỉ không muốn anh ta vì tôi mà chết thôi. Tôi lắc đầu, chưa nói hận, cũng không nói là không hận.

Thấy tôi lắc đầu, Liễu Long Đình biết tôi còn chưa thể từ bỏ anh ta, tôi thấy anh ta kề sát vào mặt tôi, nhưng rồi lại nhịn xuống, nở nụ cười lạnh lùng: "Bạch Tô, tôi không ngờ cô lại hạ lưu như vậy. Cô quên mẹ cô đã bị bảy tám thằng đàn ông thay phiên nhau cưỡng hiếp như thế nào rồi sao? Bà ta lớn tuổi rồi, bị làm nhục như thế thì người phụ nữ nào mà chịu nổi? Đó đều là tôi sai khiến người khác làm để cô càng ỷ lại tôi, không thể rời xa tôi, tôi mới có thể khống chế cô. Mẹ cô bị tôi làm hại như vậy mà cô còn hạ tiện yêu tôi, luyến tiếc tôi, tôi thực sự cảm thấy không đáng thay mẹ cô, sinh ra một đứa con bất hiếu như cô!”

Khi Liễu Long Đình lại lôi chuyện lúc trước ra nói thẳng thừng, tôi nhất thời ngây ngẩn cả người. Chỉ cần Liễu Long Đình không đề cập tới chuyện này thì tôi cho rằng mình đã quên rồi. Nhưng bây giờ Liễu Long Đình lại nói ra từng câu từng chữ, hơn nữa chuyện này còn do chính tay anh ta sắp đặt, mặc dù tôi biết anh ta nói vậy là để khích tưởng tôi, để tôi chạy trốn, nhưng khi anh ta vô liêm sỉ nói những lời như vậy, tôi nhớ lại lần đầu tiên tôi gặp lại mẹ, mẹ đã lớn tuổi rồi, trên người dính đầy vật bài tiết ghê tởm của đàn ông, tôi nhất thời thay đổi ánh mắt nhìn Liễu Long Đình, vươn tay tát thật mạnh lên mặt anh ta, đứng dậy nói với Liễu Long Đình: "Anh yên tâm, tôi sẽ sống sót, ngày mai nhờ anh"

Nói rồi, tôi không quan tâm tới Liễu Long Đình, xoay người chạy ra ngoài.

Khi vừa ra ngoài, nước mắt của tôi lập tức chảy ra. Tôi giơ bàn tay vừa đánh Liễu Long Đình, nhìn bàn tay đỏ bừng, trong lòng tôi lại liên tục mắng Liễu Long Đình là đồ khốn khiếp. Tại sao anh ta cứ liên tục làm hại tôi? Nếu đã biết rõ chúng tôi không có kết cục thì tại sao lại thích tôi, tại sao lại làm cho tôi thích anh ta? Nhưng khi chính tôi không kìm lòng được lại gần anh ta thì anh ta lại ném một quả b về phía tôi, khiến tôi hận anh ta. Anh ta không thể cho tôi được bình yên yêu anh ta một lần, hoặc là anh ta không thể yêu tôi một lần bình thường hay sao?

Thật hạ lưu! Hạ lưu hạ lưu! Tại sao tôi lại thích phải loại người như vậy? Tôi thống khổ quả, tại sao tôi lại thích

Liễu Long Đình?

Sáng sớm hôm sau, Liễu Long Đình đã mặc đồ tần lang, nhưng người mặc lễ phục tân nương không phải là tôi, mà là một con rồi gỗ do Liễu Long Đình chế tạo ra. Đêm qua tôi đã chứng minh với Liễu Long Đình là mình sẽ sống sót ra ngoài, cho nên lúc này tôi che giấu thân thể mình, đi theo sau lưng Liễu Long Đình, vừa chờ thời cơ chạy ra ngoài, vừa muốn xem Liễu Long Đình sẽ cam tâm tình nguyện kết hôn với một con rối như thế nào!

Hôm nay là ngày đại hỷ của Liễu Long Đình, rất nhiều yêu ma đến Liễu Phủ, mọi người đều tới chúc phúc cho Liễu Long Đình, trong đó không bao gồm người phụ nữ từng nói với tôi là muốn làm tiểu thiếp của Liễu Long Đình. Lúc trước người phụ nữ đó không ăn diện là mấy, hơn nữa luôn đi theo một đám cô nương khác đến tìm Liễu Long Đình. Hôm nay cô ta mặc trường bào màu vàng óng, đầu đội kim quan, hơn nữa còn dẫn theo người hầu kéo dài hơn mười mét bưng quà mừng đến nơi, xem

chapter content


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv