Tình cảm chưa dứt? Tôi nghe Liễu Long Đình nói thế, họ càng kịch liệt. Đúng là khôi hài quá làm tôi không biết mắng anh ta thế nào, anh ta thể mà cho là tôi còn chưa dứt tình với anh ta co?
Họ xong, tôi quay đầu, nói với Liễu Long Đình: "Liễu Long Đình, anh không thấy anh hỏi câu này nó buồn cười lắm à? Anh nghĩ mình là ai? Tình cảm chứ dứt? Tôi nói anh biết, nếu giờ Vương Hoắng còn sống, tôi thả về sống với Vương Hoảng còn hơn, không thèm ở chung một chỗ với anh. Trong mắt tôi, anh còn không bằng Vương Hoắng, anh cũng không xem lại bộ dáng để tiện hiện giờ của mình đi, chỉ có mấy kẻ ngu ngốc mới bị anh lừa thôi!"
Giờ lời nào khó nghe nhất tôi nói hết, nói cho Liễu Long Đình nghe. Tôi ước gì mình nhìn thấy vẻ thống khổ trên gương mặt anh ta. Nhưng Liễu Long Đình chẳng quan tâm tôi nói cái gì, cứ theo trình tự mà làm, bình tĩnh mười phần bể tôi lên số pha, để tôi ghé cạnh thi thể cô con gái năm đó, môi dần bên tại tôi, khen nói: "Ờ, tôi còn chẳng bằng Vương Hoằng cơ. Tôi thấp hèn lắm. Tôi cho cô xem xem thế nào là kẻ đê tiện, kẻ đê tiện đó tra tấn cô đến mức cô còn thấp hèn hơn anh ta nữa."
Nói xong dùng sức đẩy tôi, thiếu chút nữa tôi ngã lên số pha, Liễu Long Đình ở phía sau túm chặt tóc tôi, không cho tôi chạy thoát.
Tôi không biết mình đắc tội Liễu Long Đình ở điểm nào, nếu biết thì càng đắc tội nhiều nhiều chút. Giờ nhìn Liều Long Đình phía sau như đang phát điện tôi chỉ nghĩ muốn trốn đi. Nhưng giờ tôi không biết nên gọi ai đến cứu, tôi không muốn ai bị cuốn vào chuyện này cả. Tôi sợ người đó vì cứu tôi mà bị Liêu Long
Đình trả thù. "Cầu xin tôi tha cho cô, cầu xin tôi tha cho cô chuyện cô tăng tịu với Phượng Tố Thiên, tôi sẽ tha cho cô." Liễu Long Đình cũng biết mình biến thái bạo lực, bảo tôi cầu xin anh ta.
Trước nay tôi không biết, chuyện nam nữ có thể tra tấn nhau đến mực hận không thể đi tìm chết thế này. Sự đau xót này, không vì tôi không muốn mà dừng lại. Tất cả tụ lại thành nỗi oán hận Liễu Long Đình, giờ càng thêm mãnh liệt. Tôi nghĩ từ nay về sau, đời này tôi sẽ không chọc vào Liễu Long Đình nữa, cơ mà muốn có sau này, tôi phải sống sót đã.
Chắc chắn tôi sẽ giết anh ta, chắc chắn thiết
Ý nghĩ này trong lòng trở thành tín ngưỡng của tôi. Tóc tôi lại bị Liễu Long Đình giật ra sau, tôi bỏ hết tự tôn, hèn hạ như cách mà Liễu Long Đình muốn, lớn tiếng hét lên: "Xin lỗi, Liễu Long Đình tôi sai rồi, lần sau tôi không thể nữa! Van cầu anh tha thứ cho tôi, lần sau tôi... không dám nữa...
Tôi hét lên thế, tôi sắp phát điên luôn. Tưởng tượng mình giống như con chó bị Liễu Long Đình sai khiến, anh ta muốn tôi làm gì thì tôi phải làm như thế, không được cãi lại, không thì phải trả giá bằng máu, còn sống là còn chịu giày và thống khổ, so với chết đi còn đau đớn vạn lần.
Mà Liễu Long Đình nghe tôi nói xong, không buông tôi ra, càng quấn quýt lấy tôi không cho tôi cơ hội rời đi.
Thời gian qua đi, chớp mắt đã qua một ngày. Bên ngoài nóng như thiêu đốt, nhưng Liễu Long Đình cũng không thèm bật điều hoà. Mấy ngày qua đi, mui tanh hội trong phòng càng nồng hơn, mà mấy ngày này Liễu Long Đình cũng không buông tôi ra.
Giống như Liễu Long Đình nói, một khi cúi đầu thì sẽ càng trở nên hạ tiện hơn. Vì không để bị giết trước khi tự tay giết chết Liễu Long Đình, bây giờ Liễu Long Đình bảo ta nói yêu anh ta tôi liền nói yêu anh ta, anh ta bắt tôi nhận sai tôi liền nhận sai. Thấy tôi ngoan ngoãn nói lời ngon tiếng ngọt như anh ta dạy dỗ, Liễu Long Đình đúng thật là dịu dàng hơn với tôi. Nhưng anh ta cũng không ngừng lại. Tôi cũng chả hiểu sao Liễu Long Đình lại khác lạ như thế nữa.
Tôi muốn cười lạnh, nhưng cười không nổi. Liễu Long Đình không sợ chết, một hơi ăn hết tất cả. Mà anh ta không chết thật, dùng hết khi lực lên người tôi. Hơn nữa trong suốt quá trình thế mà không cung cấp tinh khí cho Ngân Hoa giáo chủ. Ngân Hoa giáo chủ vẫn còn trong bụng tôi, lúc này lại không có chủ động hút tinh khí của Liễu Long Đình. Từ lúc Phượng Tổ Thiên bị sét đánh đến giờ, bọn tôi một câu cũng chả nói với nhau. Nếu không phải bụng tôi vẫn còn đang hở ra thế này, thì cảm giác như cô ta không tồn tại nữa vậy.
Ba ngày trôi qua, Liễu Long Đình chắc đã bình thường trở lại, ra khỏi người tôi, còn tôi vẫn chết dí trên sô pha, cả người đều là vết thương. Bây giờ, cái gì mà tín ngưỡng, chờ mong, đều đã bị Liễu Long Đình làm hao mòn đi hết sạch. Nhưng nỗi oán hận với anh ta, một chút cũng không mất đi. Nhớ đến mấy nay anh ta bắt tôi nói bao nhiêu lời nhục nhã, giờ nghĩ lại vẫn thấy nhục nhã khôn cùng. Tên đàn ông chết tiệt kia, vì sao anh ta không chết sớm đi chứ, vì cái gì phải tra tấn tôi đến thế này? "Cô có đói không?” Liễu Long Đình đứng dậy, cầm quần áo vứt bừa trên số pha mặc vào, chẳng quan tâm trên người có bẩn hay không. Trên người tôi đều là vết bầm tím, không thèm quan tâm đến anh ta, cái thứ làm bộ làm tịch hư tình giả ý, thấy ghê.
Liễu Long Đình thấy tôi không nói gì, mặc xong quần áo, lại ngồi xuống bên cạnh tôi, tự nói: “Tôi biết cô hận tôi, nhưng cô nghĩ tôi không hận cô sao? càng hận cô, cô càng làm tôi tin có yêu tôi muốn chết. Cơ mà cô bỏ rơi tôi cũng vang dội lầm, biết rõ tôi không nhịn được khi cô vui vẻ bên người đàn ông khác. Cô với Phượng Tố Thiên phát sinh quan hệ với nhau, còn gọi tôi đến xem, để tôi xem các người trên giường vui vẻ như thế nào hả? Trả thù tôi như thế, cô hả lòng hả dạ chưa?"
Bây giờ Liễu Long Đình mới nói mấy lời này thì buồn cười thật đấy, anh ta nghĩ anh ta là ai cơ? Đáng giả để tôi trả thù à? Trước giờ trong lòng anh ta làm gì có tôi, không giết anh ta, tôi trả thù kiểu gì? Bây giờ tưởng nói hai ba câu lời hay ý đẹp, tôi sẽ tha thứ cho anh ta, quên đi anh ta từng đối xử với tôi thế nào, rồi hoà hoà thuận thuận sống chung với nhau, cùng nhau sinh Ngân Hoa giáo chủ ra, để tôi làm vật hi sinh cho bọn họ?
Năm mơ đi, dù là anh ta hay Ngân Hoa giáo chủ, tôi đều muốn tha hết đi kèm làm đệm lưng.
Giờ không có tin tức gì của Ngân Hoa giáo chủ, tôi cũng không dám đoán cô ta tính toán cái gì. Đồ đàn bà xấu xa này, nếu không phải do cô ta muốn hút tinh khí của Phượng Tối Thiên, tôi cũng sẽ không vì bối rối quá mà gọi Liễu Long Đình, rồi bị Liễu Long Đình trừng phạt thế này.
Tôi chẳng còn muốn giải thích với Liễu Long Đình chuyện tôi có phát sinh quan hệ với Phượng Tổ Thiên hay không nữa. Nếu anh ta nghĩ nó đã xảy ra, thì nghĩa là nó đã xảy ra. Dù sao anh ta cũng nói rồi, trong mắt anh ta tôi là loại phụ nữ dâm đãng, anh ta không làm thì không sao, người khác làm tôi, anh ta lại không vui. Tôi khiến anh ta không vui, thấy anh ta khó chịu thì tôi vui. "Anh xem trọng tôi quá, tôi nào dám trả thù anh. Tôi chỉ làm chuyện mình muốn làm. Dù sao thì tôi với Liễu tiên đấy chẳng có chút quan hệ danh xứng với thực nào, một chút liên quan đến nhau cũng chẳng có. Vậy nên phiền ngài đây giơ cao đánh khẽ cho tôi đường lui. Sau này muốn cung cấp tinh khi cho Ngân Hoa giáo chủ, phiền ngài đi tìm người khác ạ, tôi không phải đồ miễn phí. Hơn nữa, từ khi xác định chẳng còn yêu ngài, mỗi lần làm với anh, nghĩ anh nguyên hình là con rắn, tôi thấy ghê lắm."
Liễu Long Đình nghe tôi nói thế, tôi cảm thấy anh ta sắp phát điên lên rồi. Cơ mà tôi chả sợ, tôi chính là muốn nhìn thấy anh ta phát điên lên đấy, cơ mà Liễu Long Đình vẫn nín nhịn hết, nói vọng vào trong đền thờ: "Đám tiên gia các người, từ sau chỉ có mình ta là chủ nhân mấy người. Nếu ai dám nghe lời Bạch Tô, thì sẽ giống Bạch Tiên treo ngoài cửa kia, muốn có bao nhiều khó coi liền có bấy nhiêu khó coi!