720
Anh mỉm cười rất nhàn nhạt, nụ cười mang vẻ bất lực và cay đắng: “Cậu, cháu luôn bảo Ôn Noãn đừng buông tay con, phải nhớ đi tìm con! Nhưng mà cậu à, ai có thể nói chắc được những chuyện trong tương lai? Chúa…Chỉ vì muốn cô ấy ôm niềm hy vọng để tiếp tục sống, nếu con người không còn hy vọng thì sẽ đau khổ biết bao!”
Hơn nữa, Ôn Noãn đã từng mắc chứng trầm cảm sau sinh.
Bây giờ, cô ấy lại có thai.
Hoắc Minh chỉ có thể cố gắng hết sức để sắp xếp ổn thỏa cho vợ con trong khi anh vẫn còn có nhớ.
Lục Khiêm nghe xong lại càng buồn hơn.
Ông ấy im lặng hút hết điếu thuốc trong tay, vỗ nhẹ lên vai Hoắc Minh: “Hoắc Minh, tôi hứa với cậu!”
Giọng nói của ông ấy có chút nghẹn ngào: “Cậu đừng rời xa quá lâu, nhớ phải trở về sớm! Ôn Noãn và tụi nhỏ đang đợi cậu, và chúng tôi… Cũng đang đợi cậu!”
Hoắc Minh cười đến ngơ ngác.
Lục Khiêm ngồi một lúc rồi bước ra ngoài, không ngờ lại bắt gặp Hoắc Minh Châu ở cầu thang.
Hoắc Minh Châu đang bưng cơm canh.
Nhìn thoáng qua, nấu cũng không tệ.
Lục Khiêm dừng bước, nhìn cô ấy chằm chằm, sau đó lấy ra một điếu thuốc từ trong túi: “Biết nấu ăn rồi à?”
Hoắc Minh Châu gật đầu: “Chỉ là mùi vị không được ngon lắm!”
Lục Khiêm nhẹ nhàng mỉm cười.
Trong đôi mắt ông như vẫn còn đọng nước mắt, Hoắc Minh Châu nhìn thấy, trong lòng cô cũng đau đớn, cô tạm thời quên đi mối tình mê muội dây dưa không rõ ràng kia, thật lòng chân thành nói: “Cảm ơn ông đã đến gặp anh Hai.”
Nụ cười của Lục Khiêm càng nhạt hơn…
Ông nhìn cô gái nhỏ nhắn mà mình từng yêu, lòng tràn ngập cảm xúc.
Vốn dĩ ông cho rằng mình đã đủ khổ sở rồi, nhưng so với Hoắc Minh thì có vẻ… Vẫn còn tốt!
Lục Khiêm bận công việc nên phải rời đi.
Ông đặt điếu thuốc lên môi, khẽ chạm vào tóc cô: “Tôi đi đây! Có chuyện gì thì gọi cho tôi!”
Hoắc Minh Châu khẽ dạ.
Lục Khiêm nhìn cô một lúc rồi rút tay lại, từ từ đi xuống lầu.
Đi xuống dưới lầu, không biết vì sao, ông đột nhiên xoay người lại hỏi cô: “Người đó… Cảm thấy hợp chứ?”
Hoắc Minh Châu trầm mặc một lát.
Cô chua xót nói: “Không hợp, chia tay rồi!” Nói xong cô đi lên lầu.
Lục Khiêm nhìn bóng lưng cô đến khi biến mất.
Lẽ ra ông nên thấy mừng vì buổi xem mắt của cô không suôn sẻ, nhưng trong lòng ông lại không thể vui lên được. Bởi vì ông ấy biết rõ ràng, nếu không có sự xuất hiện của ông ấy và sự tồn tại của Thước Thước, cô muốn tìm một người đàn ông tốt để kết hôn là một việc vô cùng dễ dàng.
Đến cuối cùng, chính ông là người đã làm lỡ chuyện đời cô!
…
Lúc Ôn Noãn trở về thì đêm đã khuya.