712
Ông nói: “Hoắc Minh cũng nghe đi! Nó không phái là một tờ giấy, dù tốt hay xấu cũng phải cho nó chuẩn bị tâm lý!”
Bác sĩ im lặng một lúc.
Ông ấy chỉ vào phiếu xét nghiệm và nói: “Đây là loại thuốc thứ bất hợp pháp mới nhất ở Anh Quốc, nó không gây tứ vong nhưng có thế làm tổn thương dây thần kinh, gây mất trí nhớ và chứng đau nửa đầu, mức độ như thế nào thì… Còn cần phải theo dõi!”
Hoắc Chấn Đỏng nhắm mắt lại: “Có cách nào cứu được không?”
Bác sĩ nhìn ông, nhẹ nhàng lắc đâu!
Hoâc Chấn Đóng ngấng đầu, nước mât dâng trào quanh mắt…
Cả đời ông luôn kiên cường, ít khi khóc, ông chỉ khóc khi Hoâc Tây chào đời!
Bây giờ con trai ông xảy ra chuyện, sau này cỏ thế sẽ không nhớ đến bố mẹ mình, không nhớ đến vợ con mình, sao ông có thế không đau lòng được?
So với nồi buôn của òng, Hoắc Minh bình tĩnh hơn rất nhiều.
Anh nhớ đến lời của sư thầy Thanh Thủy…
[Tinh thân mỏng manh, cần phải luân hồi trên thế gian một lần muốn gặp ôn Noãn!”
Nếu định sẵn là phải quên đi, vậy thì trong lúc anh còn nhớ được, anh nhất định phải yêu cô thật nhiều… Anh có rất nhiều, rất nhiều điều muốn nhắn nhủ với cô!
Cho dù có phải bầt đâu lại từ đầu, anh cũng không cho phép cô bó cuộc!
Hoắc Minh dù có trởthành dáng vé như thế nào cũnq vấn thuòc về ôn Noãn!
Màn đêm buông xuống.
Trong phòng khách lớn trong biệt thự mở sáng đèn…
Ôn Noãn không hề quên mình là mẹ của Hoắc Tây, dù trong lòng cô rất đau khổ nhưng vẫn rất dịu dàng, nhẫn nại với Tiểu Hoắc Tây.
Hoắc Tây sợ hãi, dựa vào đùi cô, vẻ mặt đáng thương hỏi: “Khi nào bố mới về?”
Ôn Noãn nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô bé, đang định mở miệng lên tiếng nói thì có tiếng xe vang lên ở ngoài cửa… Cô lập tức dẫn Hoắc Tây chạy ra ngoài, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng chưa từng có.
Hoắc Minh xuống xe, ánh mắt chạm vào mắt cô.
Ánh mắt của hai người khóa chặt lại…
Một lúc lâu sau, Hoắc Minh mới từ từ bước tới, nhẹ nhàng bế Hoắc Tây lên hôn lấy hôn để, rồi lại nói với Ôn Noãn: “Anh không sao, đừng làm Hoắc Tây sợ!”
Khóe mắt Ôn Noãn ươn ướt, cô vẫn đang chăm chú nhìn anh.
Hoắc Minh choàng tay lên vai cô nhẹ nhàng ôm cô, trán anh chạm vào trán cô: “Thật sự không sao! Ôn Noãn, anh vẫn lành lặn trở về rồi!”
Môi Ôn Noãn run run.
Cô biết mình nên kiềm chế nhưng vẫn không nhịn được tựa vào vai anh mà khóc thầm. Áo sơ mi trên vai anh ẩm ướt, rất khó chịu…
…
“Ôn Noãn!” Anh nhẹ nhàng vỗ về cô, dịu dàng như dỗ dành một đứa trẻ.
…
Lúc này, Hoắc Chấn Đông bước tới, ra hiệu cho người giúp việc bế Hoắc Tây đi!