Chương 702
Hoắc Minh thắt dây an toàn cho đứa nhỏ, cười nói: “Không phải do anh nói đâu! Con bé rất thông minh!”
Người làm bố luôn thấy tự hào!
Ôn Noãn cũng không giấu diếm, cô hôn Hoắc Tây, dịu dàng nói: “Đợi sau khi kiểm tra xong mới biết được!”
Hoắc Tây không ghen tị.
Cô bé thích em trai hoặc em gái, trong nhà có thêm đồ chơi mới, cô bé muốn mời Trương Sùng Quang đến nhà cùng chơi.
Sau khi đưa Hoắc Tây đi học xong.
Hoắc Minh đưa Ôn Noãn đến bệnh viện, thư ký Trương đã liên hệ với bác sĩ.
Không bao lâu thì nhận được kết quả.
Mang thai năm tuần.
Trên dãy ghế hành lang bệnh viện, Ôn Noãn cầm tờ kết quả siêu âm bụng, nhìn rất lâu.
Hoắc Minh đứng bên cạnh, anh lập tức gọi điện cho Hoắc Chấn Đông, không biết đầu dây bên kia đã nói gì, giọng nói của Hoắc Minh rất nhẹ nhàng: “Vâng, lát nữa con sẽ đưa cô ấy về!”
Sau khi cúp điện thoại, anh cúi xuống nhìn cô.
Ôn Noãn cũng vậy.
Giọng Hoắc Minh khàn khàn: “Ôn Noãn, chúng ta lại sắp có con rồi!”
Trong lòng anh dịu dàng, không kiềm lòng được nhẹ nhàng ôm cô, để cô dựa vào bụng mình, không ngừng vuốt ve mái tóc màu trà mềm mại của cô… Anh chưa bao giờ biết mình lại khao khát một đứa con đến vậy.
Ôm cô một lúc lâu, anh khẽ vuốt mặt cô: “Ôn Noãn, chúng ta kết hôn nhé?”
Cô khẽ dạ, giọng nói mang theo âm mũi khàn khàn: “Nhưng Hoắc Minh, anh vẫn chưa cầu hôn… Anh cũng chưa chuẩn bị nhẫn cưới nữa!”
Trong lòng anh mềm nhũn đi, vô cùng dịu dàng: “Hai đứa nhỏ, chẳng phải còn đáng tin cậy hơn một chiếc nhẫn sao?”
Ôn Noãn không nhịn được đấm anh một cái.
Lúc này, cả hai đều không khỏi nghĩ đến chiếc nhẫn cưới của cuộc hôn nhân đầu tiên, nó đã được Hoắc Minh chôn vùi trong phần mộ tổ tiên của nhà họ Hoắc, như một vật tưởng niệm… Tưởng nhớ tình yêu đã mất của họ.
Hoắc Minh nhỏ giọng nói: “Ôn Noãn, lúc đó khi để em rời xa anh, anh thật sự không có chút tự tin nào!”
Vào thời điểm đó, có quá nhiều điều không chắc chắn.
Liệu Hoắc Tây có thể sống sót không.
Liệu cô… Có quên anh không.
Hoắc Minh không khỏi ôm chặt cô, anh vốn dĩ không phải là người dễ xúc động, nhưng giờ phút này anh cảm thấy rất biết ơn… Biết ơn tất cả những người đã đưa Ôn Noãn đến với anh.
Một tiếng đồng hồ sau, anh đưa Ôn Noãn trở về nhà họ Hoắc.
Cả nhà họ Hoắc đều biết được tin vui này, trong nhà đều tràn ngập niềm vui.
Hoắc Chấn Đông vốn đang nhàn nhã hút thuốc, nhưng vừa nhìn thấy Ôn Noãn, lập tức dập tắt điếu thuốc, đứng dậy nghênh đón: “Mẹ của con đang thắp hương, bà già này thật sự càng già càng mê tín mà! Nhưng mà thật sự rất linh, mỗi ngày đều thắp hương, cuối cùng cũng cầu được đứa bé!”