Chương 691
Ôn Noãn gần như không dám nhìn vào đôi mắt anh, đang định tìm lý do đuổi anh đi sang phòng cho khách, một loạt tiếng bước chân đột nhiên vang lên dưới cầu thang, sau đó người hầu đứng ở trước cửa nói: “Ông chủ, bà chủ, ông Lục tới đây!”
Rõ ràng Ôn Noãn cũng ngẩn ra.
Cô nhìn Hoắc Minh: “Đã trễ thế này rồi, sao cậu còn qua đây vậy?”
Hoắc Minh sửa sang lại quần áo, thấp giọng nói: “Khẳng định có chuyện quan trọng, anh đi xuống trước, em thay đồ xong rồi hẵng xuống!”
Ôn Noãn ừ một tiếng.
Trong đại sảnh biệt thự, đèn pha lê chiếu sáng toàn bộ không gian to lớn.
Lục Khiêm vẫn chưa ngồi xuống mà đứng trước cây dương cầm kia, đánh giá kỹ càng. Ông ấy cũng từng nghe nói, Hoắc Minh bỏ ra sáu trăm triệu chỉ vì mua lại vật này từ tay buôn đồ cổ kia, thật điên rồ!
“Cậu!”
Hoắc Minh đứng ở trên cầu thang, gọi một tiếng.
Anh nhìn chăm chú vào Lục Khiêm, dù không muốn cũng phải thừa nhận người đàn ông này dù đã lớn tuổi nhưng vẫn có lực hấp dẫn, chỉ một bóng lưng nhưng đã mang vẻ tao nhã vô cùng…
Hoắc Minh gọi một tiếng.
Lục Khiêm xoay người lại, ông ấy chỉ vào cây đàn dương cầm, cười nhẹ: “Nhìn không tồi!”
Dưới ánh đèn pha lên, mặt mày Hoắc Minh trở nên dịu dàng, mang theo một cảm giác hoài niệm về quá khứ: “Mua lúc cháu và Ôn Noãn vừa mới ở cùng nhau, lúc trước để ở chung cư, bây giờ Hoắc Tây học đàn nên chuyển lại đây!”
Anh đưa tay mời: “Cậu ngồi đi!”
Lục Khiêm bước đi đến chỗ sô pha rồi ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt một phần tài liệu lên bàn.
Hoắc Minh cầm lấy, mở ra xem.
Bên trong đó là là liệu nội bộ, ước chừng bảy tám trang, bên trong liệt kê các tội danh nghiêm trọng của XX, cuối cùng bản đề nghị cân nhắc về hình phạt của phía công tố.
Đêm khuya…
Giọng nói của Lục Khiêm trầm thấp: “Tử hình! Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai tháng sau sẽ chấp hành!”
Lúc ông nói, ánh mắt thâm thúy, tâm trạng cũng vô cùng phức tạp!
Ông ấy biết được một vài tin tức không ai biết từ trong nội bộ, cũng biết lúc ấy vì sao Hoắc Tây vẫn có thể sống sót trong khi bị mất máu nhiều như vậy!
Ông ấy đã xem thường Hoắc Minh!
Trong lúc tất yếu, anh thật sự rất tàn nhẫn!
Sau khi Hoắc Minh xem xong, anh trả tài liệu cho Lục Khiêm.
Trong lòng anh biết rõ, vụ án này được xử lý nhanh như vậy cũng có công lao của Lục Khiêm ở bên trong! Mặc dù bình thường Lục Khiêm và anh không ngồi chung một bàn nhưng vào thời điểm mấu chốt, đóng cửa lại bọn họ vẫn là người một nhà.
Hoắc Minh đứng dậy, đi đến quầy bar lấy một chai rượu vang đỏ và hai cái ly uống rượu vang ra, mỉm cười: “Uống một chén?”
Ý của anh là uống xong rượu rồi qua đêm ở đây luôn.
Lục Khiêm xua tay.