Chương 678
Bên ngoài, tay Hoắc Minh Châu nắm lấy tay nắm cửa, rũ mắt xuống…
Mấy ngày này không ai nhắc đến Lục Khiêm trước mặt cô ấy, sợ cô ấy buồn, chỉ có anh trai mới nói!
Anh Hai nói, cô ấy và Lục Khiêm đã có một đứa con.
Dù sao bọn họ cũng phải gặp mặt.
Cô ấy chỉ có hai con đường, một là thương ông, hai là quên ông đi!
Nhưng cô ấy đều không làm được!
Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thở dài một hơi, cô chuẩn bị rời khỏi bệnh viện về nhà.
Lúc ngước mắt lại, cô ấy lại ngây ngẩn cả người.
Lục Khiêm đang đứng trước mặt cô ấy.
Áo sơ mi trắng, quần tây dài đen, bên ngoài có khoác một cái áo gió màu xanh nước biển.
Trong rất nhẹ nhàng và thanh lịch!
Thế nhưng chỉ có cô ấy mới biết được, người này ở nơi riêng tư tàn ác và điên cuồng đến mức nào, nhất là lúc ở trên giường, ông như biến thành một người khác…
Bốn mắt nhìn nhau, hai người không nói gì.
Hoắc Minh Châu không ngờ sẽ gặp phải Lục Khiêm ở bệnh viện.
Cảnh tượng này khiến cô nhớ lại đêm đầu tiên bọn họ phát sinh quan hệ cũng ở bệnh viện.
Ông uống rượu say, đặt cô lên ghế sô pha, điên cuồng chiếm đoạt.
Rõ ràng… Lục Khiêm cũng nhớ tới quá khứ!
Từ trước đến nay ông vẫn luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, trước khi làm việc vẫn luôn cân nhắc đến kết quả.
Thế nhưng trong mối quan hệ với Hoắc Minh Châu, ông vốn không có thời gian để xem xét kết quả, ông cứ bị một cô gái kém mình mười sáu tuổi dụ dỗ như thế, đây có lẽ là chuyện điên cuồng nhất mà ông làm trong đời.
Không phải là vì cô còn trẻ tuổi và xinh đẹp.
Lục Khiêm đã gặp rất nhiều người đẹp, trong đó không thiếu những người xinh đẹp và thú vị và lại biết điều săn sóc hơn cô.
Chỉ có riêng dáng vẻ chỉ biết ôm lấy ông, giống như một mèo nhỏ gọi ông từng tiếng chú Lục như cô!
Từng tiếng một khiến ông sinh nghiện!
…
Một lúc lâu sau, Lục Khiêm là người lên tiếng trước: “Đến gặp Hoắc Tây sao?”
Hoắc Minh Châu thất thần, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, gật đầu: “Đúng vậy! Con bé tốt hơn rất nhiều rồi, có lẽ ngày mai sẽ xuất viện!”
Lục Khiêm đang định nói gì đó…
Thư ký Liễu đi từ trong thang máy ra, vừa nhìn thấy Hoắc Minh Châu thì có hơi giật mình, nhưng dù sao anh ta cũng là một người kỳ cựu ở nơi làm việc, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười yếu ớt chào hỏi: “Cô Hoắc!”
Hoắc Minh Châu gật đầu, nói với Lục Khiêm: “Không có việc gì thì tôi đi trước!”
Lục Khiêm nắm lấy tay cô: “Chờ một chút!”
Thư ký Liễu nhẹ hít một hơi rồi quay mặt đi.