Chương 672
Trên cẳng chân be bé của Tiểu Hoắc Tây toàn là máu.
Hoắc Minh vô cùng đau lòng, anh ôm Hoắc Tây vào lòng, bé con tựa trong lồng ngực anh, khuôn mặt nhỏ bé đẫm nước mắt: “Bố ơi… Hoắc Tây đau!”
Hoắc Minh hôn cô bé, giọng khàn đặc: “Bố đưa con tới bệnh viện!”
Thời gian gấp gáp, anh đưa Hoắc Tây cho Ôn Noãn: “Lên xe!”
Anh vừa đi qua Kiều An đang nằm sõng soài trên mặt đất vừa gọi điện thoại: “Cục trưởng Triệu, tôi là Hoắc Minh! Một vụ án mạng đã xảy ra ngay trước cổng trường mầm non xx, hung thủ đã bị vợ tôi khống chế nhưng có thể nguy hiểm tới tính mạng, bây giờ tạm thời vợ chồng tôi sẽ đưa tới bệnh viện… Ừ, không có vấn đề gì!”
Đầu bên kia nói thêm vài câu, anh cúp điện thoại!
Dường như Kiều An nhận ra điều gì đó, môi cô ta run rẩy, giọng khàn khàn: “Không! Sẽ không đâu! Hoắc Minh… Anh sẽ không đối xử với em như vậy!”
Đôi môi mỏng của Hoắc Minh nhả ra hai chữ: “Tôi sẽ!”
Nói xong, anh ném Kiều An vào một chiếc xe khác!
Hai chiếc xe màu đen một trước một sau rời đi, mười phút sau thì tiến vào một bệnh viện tư nhân cao cấp.
Ôn Noãn ôm Hoắc Tây, không ngừng vỗ về đứa trẻ!
Hoắc Minh không để hai mẹ con gặp Kiều An, anh chỉ đi tới xoa đầu Tiểu Hoắc Tây: “Đừng sợ, có bố ở đây rồi!”
Hoắc Tây ôm lấy Ôn Noãn, khóc nức nở.
Hoắc Minh nhìn Ôn Noãn, giọng nói bình tĩnh dịu dàng: “Em đưa con bé tới phòng cấp cứu đi! Anh sẽ tới ngay!”
Anh nói xong thì quay đầu bước đi.
Trong lòng Ôn Noãn lo lắng, gọi một tiếng: “Hoắc Minh!”
Bước chân của Hoắc Minh hơi chững lại một chút, anh quay đầu lại cho cô một nụ cười an ủi: “Đừng sợ! Không có chuyện gì đâu!”
Ôn Noãn ôm Hoắc Tây, chăm chú nhìn Hoắc Minh, ánh mắt dần trở nên kiên định.
Cô tin tưởng anh.
Tài xế đi trước dẫn đường, Ôn Noãn ôm Hoắc Tây đi theo sau, bác sĩ đã đợi từ sớm trong phòng cấp cứu… Khoảng hai mươi phút sau, y tá vội vàng chạy vào, trong tay cầm túi máu!
“Lập tức truyền máu, đứa trẻ có chứng rối loạn đông máu!”
Tiểu Hoắc Tây im lặng nằm đó, khuôn mặt bé nhỏ trắng bệch.
Túi máu 100ml rất nhanh đã cạn, nhưng túi máu mới được đưa vào liên tục không ngừng… Trái tim Ôn Noãn run rẩy, cô biết máu này là của ai!
Từ đầu đến cuối, truyền tổng cộng 800ml máu!
Tiểu Hoắc Tây khóc đến mệt, nằm ngủ say trên chiếc giường nhỏ màu trắng, trên hai hàng lông mi như cây quạt nhỏ còn dính nước mắt, nhìn cực kỳ đáng thương.
Ôn Noãn nắm bàn tay nhỏ bé của cô bé, khi nhớ lại toàn thân vẫn còn run rẩy sợ hãi.
Một cánh tay nhẹ nhàng khoác lên vai cô, cô quay đầu lại nhìn, là Hoắc Minh.
Trên mặt Hoắc Minh có vẻ mệt mỏi.
Anh ngồi xuống bên cạnh Ôn Noãn, nhẹ nhàng kéo cô ôm vào lòng mình, cô chưa kịp hỏi anh đã cúi đầu nói: “Tối qua em gọi điện thoại cho anh, đêm anh đã mơ một giấc mơ, mơ Hoắc Tây bị thương! Anh lo lắng nên sáng sớm nay đã sắp xếp máy bay riêng bay về!”