Chương 668
Một lúc lâu sau Ôn Noãn mới lắc đầu: “Không đi!”
Không phải cô lạnh lùng vô tình, nhưng nếu cô đến đó, cô sẽ phải đối mặt với người nhà họ Kiều, hơn nữa, cô phải dùng thân phận gì để tới đó chứ?
Sau khi biết được chuyện này, tâm trạng của Ôn Noãn vẫn luôn không vui vẻ.
Hoắc Minh luôn ở bên cạnh cô.
Ngày hôm sau, Kiều Cảnh Niên được chôn cất.
Ôn Noãn tới trước mộ Lục Tiểu Noãn. Cô chăm chú nhìn khuôn mặt trẻ trung tươi cười của Lục Tiểu Noãn, đặt lên mộ bà một bó hoa bách hợp, cúi đầu lên tiếng: “Mẹ, người kia đi rồi!”
Hoắc Minh ở bên cạnh cô, ôm chặt lấy vai cô, an ủi cô trong im lặng.
Ôn Noãn dựa lên người anh, nói nhỏ: “Bốn năm trước, khi bố tôi qua đời, Kiều Cảnh Niên đã phun một ngụm máu ở đây, như thể đã định trước kết cục như vậy! Hoắc Minh… Ông ta phụ lòng mẹ tôi, tôi nghĩ những năm này ông ta sống không quá tốt, nếu không cũng sẽ không bị bệnh như vậy!”
Hoắc Minh ừ một tiếng.
Anh hy vọng Ôn Noãn có thể buông bỏ, buông bỏ rồi cuộc sống sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.
……
Gần đến trưa, Hoắc Minh ôm cô ra khỏi nghĩa trang, đến khi lên xe rồi anh mới nói: “Bố gọi chúng ta về nhà ăn cơm, Minh Châu đã đón Hoắc Tây tới đó rồi.”
Trong lòng Ôn Noãn mềm mại: “Hoắc Tây rất thích Minh Châu!”
Nhắc đến Minh Châu, Ôn Noãn lại nghĩ đến cậu của mình, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Hoắc Minh nhẹ nhàng đạp ga.
Anh cười nói: “Chuyện tình cảm của bọn họ cứ để họ tự mình giải quyết đi, một người tuổi không còn nhỏ, người còn lại đã một bó tuổi rồi!”
Ôn Noãn cảm thấy miệng anh thực sự có sức sát thương vô cùng lớn.
Hoắc Minh đưa một tay ra nắm lấy tay cô, không biết xấu hổ mà nói: “Lúc thoải mái cũng đâu thấy em ghét bỏ như vậy!”
Ôn Noãn ngượng ngùng xoay mặt đi…
Nửa tiếng sau, xe dừng lại ở nhà họ Hoắc.
Trong sảnh lớn, Hoắc Chấn Đông đang uống trà, thấy Hoắc Minh cùng Ôn Noãn đã về thì bảo hai người ngồi xuống.
Thực ra tâm trạng của Hoắc Chấn Đông lúc này đang rất phức tạp.
Ông thực sự đau lòng cho Ôn Noãn.
Kiều Cảnh Niên qua đời, nhà họ Kiều vậy mà lại tới đây báo tang, bà cụ Kiều kia một khóc hai làm loạn ba thắt cổ, đòi Ôn Noãn mặc áo xô để tang, đương nhiên những chuyện này đều đã bị Hoắc Chấn Đông ngăn cản.
Ông biết tâm trạng của Ôn Noãn không tốt, chỉ cười nhẹ: “Duyên phận ngắn ngủi, đừng quá quan tâm!”
Ôn Noãn gật đầu.
Hoắc Chấn Đông chuyển đề tài: “Hai đứa định bao giờ sẽ kết hôn?”
Kết hôn?
Hoắc Minh nhìn Ôn Noãn, cười cười: “Bố, con và Ôn Noãn chỉ vừa mới quay lại, nói chuyện kết hôn bây giờ còn sớm quá! Cứ chơi thêm hai năm nữa đi!”