Chương 635
Hoắc Chấn Đông còn rất tức giận, trừng mắt nhìn con trai: “Con cho rằng bố sẽ nể tình đứa bé mà cho qua chuyện này à? Chuyện của con bé còn chưa xong đâu, dám lén lút một mình ở bên ngoài mang…”
Hoắc Chấn Đông đột nhiên nhìn chằm chằm Tiểu Thước Thước!
Sau đó, ông lại nhìn về phía Ôn Noãn… Mặt mày tương tự, da trắng, còn có mái tóc ngắn màu trà, quả thực là từ một khuôn đúc ra!
Cơn tức của Hoắc Chấn Đông giảm xuống, dáng vẻ không còn quá hùng hổ nữa.
Ông khe khẽ thở dài: “Nghiệt duyên!”
Bà Hoắc cũng nhận ra, khuôn mặt xinh đẹp có chút ưu sầu.
Chuyện này phải làm thế nào cho phải!
Hoắc Chấn Đông vuốt ve khuôn mặt của nhóc con, dáng vẻ rất dễ gần, ông cũng rất thích nên lập tức nói với con trai: “Hoắc Minh, con giải quyết chuyện này đi!”
Trong lòng ông vẫn rất khó chịu.
Ngước mắt nhìn đứa con gái yêu quý, nhìn bộ quần áo mộc mạc trên người cô ấy, lòng ông quặn đau.
Thật lâu sau, ông mới nhỏ giọng nói: “Đã về rồi thì ở lại đi! Con cũng không thể cứ ở chỗ anh chị dâu mãi được, bọn họ cũng có cuộc sống riêng của mình… Còn đứa bé, bố và mẹ sẽ chăm sóc cho.”
Ông không trách móc câu nào nhưng vẫn rất đau lòng.
Sau khi nói xong, ông đi lên phòng sách trên lầu một mình.
Bà Hoắc rơi nước mắt: “Hai anh em các con, không đứa nào khiến mẹ bớt lo hết!”
Hoắc Minh Châu cắn môi, khẽ nói: “Mẹ, con xin lỗi!”
Ôn Noãn nháy mắt với Hoắc Minh.
Hoắc Minh lên lầu.
Anh mở cửa phòng sách, khói thuốc lượn lờ trong phòng, chung quanh ngay ngáy mùi khói thuốc.
Hoắc Minh mở cửa sổ, dập tắt điếu thuốc của Hoắc Chấn Đông rồi nói: “Mấy năm nay bố rất ít hút thuốc, còn nói là vì sức khỏe của Hoắc Tây, sao thế, hôm nay Minh Châu về nhà nên bố vui đến choáng váng à?”
Hoắc Chấn Đông giương mắt, nhìn đứa con trai đang đắc ý của mình, cười lạnh: “Bố vui vẻ? Con mắt nào của con thấy bố vui? Con bé tự xem lại bản thân mình xem, có lần nào không làm ra chuyện động trời chứ? Với Cố Trường Khanh cũng vậy, với… Lục Khiêm cũng như thế này! Còn sinh con!”
Hoắc Minh pha trà cho ông.
Anh rót một tách trà đặt trước mặt ông, nhỏ giọng nói: “Tối hôm qua con đi thành phố C, đánh nhau với Lục Khiêm một trận! Ông ấy chưa biết chuyện Minh Châu có con!”
Hoắc Chấn Đông gác tay lên mắt, khe khẽ thở dài: “Ông ta không có tình cảm với Minh Châu, phải không?”
Sau khi Hoắc Minh uống một ngụm trà mới đáp: “Cũng không phải không có tình cảm gì! Nếu thực sự không có chút tình cảm nào, người cẩn thận như ông ấy sẽ không thể duy trì mối quan hệ như vậy với Minh Châu suốt hơn nửa năm… Con nghĩ là Lục Khiêm cảm thấy không thích hợp! Chẳng phải bố là người hiểu rõ tính của Minh Châu nhất sao?”
Cho nên anh mới không nói ra sự tồn tại của Thước Thước.
Nhà họ Hoắc bọn họ nuôi nổi một đứa bé.
Hoắc Chấn Đông nghe xong thì im lặng…
Ông còn đang ngạc nhiên, không hiểu sao đứa con gái yêu quý của ông lại có dính dáng với một người lang sói như Lục Khiêm, hai nhà bọn họ còn có mối quan hệ thông gia!