Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 592



Chương 605

Bác sĩ thờ ơ nói: “Tình trạng sức khỏe của ông Kiều không thể kéo dài thêm được nữa, ông ấy cần được cấy ghép tủy xương ngay lập tức! Gia đình của ông cũng phải chuẩn bị sẵn sàng để làm xét nghiệm đối sánh, nếu có thể tìm được người thân phù hợp trong gia đình thì càng tốt, nếu không chúng tôi sẽ phải đợi trong ngân hàng tủy xương. Với tình hình sức khỏe của ông Kiều, không chắc có thể đợi được đến lúc đó!”

Bà cụ Kiều đau lòng cho con trai, bất chấp kêu gọi bạn bè thân thích đi làm xét nghiệm.

Kiều An không cùng huyết thống, ngón tay bồn chồn: “Nếu không thích hợp, không phải còn Ôn Noãn sao? Cô ta là con gái ruột của bố, con tin khả năng cô ta thích hợp là lớn nhất!”

Bà cụ Kiều không muốn con trai mình chết.

Bà ấy trao đổi với Kiều Cảnh Niên, chuẩn bị gọi điện cho Ôn Noãn.

Kiều Cảnh Niên không đồng ý.

Ông ấy nằm trên giường, nhẹ nhàng nói: “Mẹ đừng nói nữa! Con không cần đứa nhỏ kia ghép tủy cho con.”

Ông ấy không còn mặt mũi nào!

Bà cụ Kiều giậm chân: “Cảnh Niên… con thật hồ đồ! Con chính là cha ruột của cô ta, không có con cô ta ở đâu ra? Con đã sinh ra và nuôi dưỡng cô ta, chẳng lẽ cô ta không nên báo đáp con sao?”

Vẻ mặt Kiều Cảnh Niên hốt hoảng.

Sinh ra và nuôi dưỡng sao? Ông ấy có làm sao?

Ông ấy có lỗi với Lục Tiểu Noãn, càng có lỗi với Ôn Noãn… Ông ấy không yêu cầu Ôn Noãn ghép tuỷ, thế nhưng ông ấy muốn gặp cô một lần, cũng muốn gặp đứa bé kia!

Ông ấy là ông ngoại…

*

Hoắc Minh đưa Ôn Noãn về biệt thự.

Xe dừng lại, anh nghiêng người nhẹ giọng nói: “Ngày nào đó vận chuyển đồ một lần, đỡ phải chạy tới chạy lui.”

Ôn Noãn gật đầu, chuẩn bị mang theo một ít quần áo đã giặt sạch tới đây.

Ngón tay thon dài của Hoắc Minh nhẹ nhàng cầm vô lăng: “Hôm nào chúng ta cùng đi làm chứng nhận nhé?”Chứng nhận?

Ôn Noãn nhìn Tiểu Hoắc Tây, dịu dàng nói: “Quan hệ của chúng ta còn phải làm chứng nhận sao?”

Hoắc Minh cười: “Em không muốn làm chứng nhận với anh, vậy em định làm với ai?”

Ôn Noãn không bị lừa.

Cô nhẹ nhàng mở cửa xe, muốn ôm Tiểu Hoắc Tây xuống.

Hoắc Minh nhẹ nhàng nói: “Để anh bế.”

Ôn Noãn không phản đối, Tiểu Hoắc Tây không nhẹ, khi bế cô thật sự phải cố hết sức.

Hoắc Minh vừa bế, Tiểu Hoắc Tây đã tỉnh, mở con mắt mơ màng, nhưng trên người lại không có sức lực, nhẹ nhàng nằm ngủ sấp.

Ôn Noãn kéo ngón tay út của cô bé.

Lòng cô dịu dàng, nhưng khi nhìn thấy cây đàn dương cầm trong phòng khách lớn thì sự dịu dàng này lập tức vỡ tan.

Cô nhìn về phía Hoắc Minh.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv