Những người vừa tới cũng ngầm hiểu trong lòng không nói ra: Xích mích trong chuyện tình cảm mà thôi!
Bọn họ hỏi thêm vài câu rồi nhanh chóng rời đi.
Ôn Noãn vẫn còn đang run rẩy, cô biết hiện giờ dì Nguyễn chỉ là tạm thời không có vấn đề gì, video giám sát trong tay Cố Trường Khanh, hắn có thể khởi kiện dì Nguyễn bất cứ lúc nào!
Văn phòng rộng rãi như vậy mà lại yên tĩnh đến đáng sợ.
Sắc mặt Cố Trường Khanh trắng bệch như tờ giấy, hắn nghiêng đầu bảo thư ký chuẩn bị xe, sau đó lại nhẹ nhàng nắm lấy cằm Ôn Noãn: “Tối mai đến biệt thự của anh nhé?”
Ánh mắt Ôn Noãn đờ đẫn.
Cố Trường Khanh nhéo nhéo môi cô: “Đến lúc đó em hãy đánh dương cầm cho anh nghe!”
Ôn Noãn vẫn không trả lời, nhưng Cố Trường Khanh cũng không quan tâm, hắn chỉ cần cô ở bên cạnh hắn là được! Hắn tin, chỉ cần một thời gian là cô sẽ lại trở về dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời trước kia.
Tốt nhất là cô nên quên đi khoảng thời gian mập mờ không nên có giữa cô và tên Hoắc Minh kia!
Cố Trường Khanh bị thương khá nghiêm trọng, một đám thư ký và trợ lý vây xung quanh hắn, vội vàng rời đi.
……
Ôn Noãn dìu dì Nguyễn về nhà.
Dì Nguyễn vẫn còn đang hồn bay phách lạc, Ôn Noãn nhẹ nhàng nói: “Dì Nguyễn, dì mau đi tắm đi, con đi nấu cơm.”
Vừa dứt lời thì cánh tay cô đã bị nắm chặt.
Giọng dì Nguyễn vô cùng nghiêm nghị: “Ôn Noãn, dì không cho phép con đi gặp tên súc sinh kia!”
Ôn Noãn cụp mắt.
Không đi… Cô có thể làm gì chứ? Trơ mắt nhìn bố mình chịu khổ, nhìn dì Nguyễn ngồi tù ư? .
||||| Truyện đề cử: Phá Kén - Khúc Tiểu Khúc |||||
Không, Ôn Noãn cô không thể lùi bước!
Ôn Noãn không định nói với dì Nguyễn, cô định giải quyết hết tất cả, đưa hai người đi, sau đó… sẽ là chuyện của cô và Cố Trường Khanh!
… Cố Trường Khanh, là chính anh đã ép tôi phải đi tới bước đường này!
Ôn Noãn nói dối dì Nguyễn, nói cô sẽ đi tìm luật sư Khương để suy nghĩ lại biện pháp khác, nếu vẫn không được thì đến tìm Bạch Vi xem có con đường nào để đi hay không. Thấy cô liên tục bảo đảm, dì Nguyễn mới yên tâm đôi chút.
Trong một bệnh viện tư nhân nào đó ở thành phố B.
Sau khi xử lý xong vết thương, Cố Trường Khanh được đưa vào phòng bệnh. Hắn thay một bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, quanh eo quấn mấy vòng băng gạc trắng.
Dù vậy, hắn vẫn tiếp tục bàn chuyện công việc với trợ lý.
Hoắc Minh Châu tới.
Mắt cô ấy hồng hồng: “Cố Trường Khanh, là ai làm anh bị thương?”
Cố Trường Khanh không thể nói là mình bị thương do chính tính toán của mình được, lại càng không muốn để Hoắc Minh Châu nghe đến tên của Ôn Noãn, vậy nên hắn tùy tiện bịa ra một lý do, quả nhiên Hoắc Minh Châu lập tức tin tưởng không chút nghi ngờ, còn vô cùng đau lòng.
Sự lo lắng trong mắt cô ấy vô cùng chân thành, Cố Trường Khanh nhìn thấy, lại nhớ tới Ôn Noãn.