Chương 579
Trời hơi sáng, Ôn Noãn khép tài liệu lại, trên mặt đầy vẻ mệt mỏi.
Khuôn mặt Hoắc Minh chìm vào hồi ức, anh nói nhỏ: “Lúc trước thân thể của em không tốt, anh sợ em không chịu nổi! Sau đó Tiểu Hoắc Tây khá hơn một chút, nhưng tình trạng hai năm đầu rất tệ! Mãi cho đến năm nay, Hoắc Tây mới ổn định, mặc dù có chút bệnh vặt, nhưng con bé sẽ lớn lên mạnh khỏe!”
Ôn Noãn nhẹ nhàng buông tập tài liệu xuống.
Cô nhìn anh, khẽ lẩm bẩm: “Anh nói bệnh vặt là bệnh gì?”
Hoắc Minh chật vật nói: “Tự kỷ, rối loạn đông máu, đúng rồi… con bé thuộc nhóm máu hiếm!”
Khi nói đến đây, bản thân anh cũng hoảng hốt.
Ôn Noãn nghe xong càng hoảng hốt.
Ngón tay trắng mịn của cô, gắt gao siết vào trong thịt, cô không thể tin những gì mình nghe được, trái tim cực kỳ đau đớn.
Hoắc Minh vòng ra sau lưng cô.
Anh nhẹ nhàng ôm cô, đặt cằm lên đầu vai mỏng manh của cô: “Ôn Noãn, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi, lần này anh sẽ làm một người chồng, một người cha tốt, anh sẽ không để em thất vọng nữa!”
Anh biết cô sẽ không đồng ý dễ dàng.
Nhưng anh vẫn không thể dằn lòng được, ban đêm như thế này, thích hợp để ái ân.
Ôn Noãn không hề do dự, lập tức từ chối.
Cô kiềm chế, rất bình tĩnh nói: “Hoắc Minh, chúng ta không có khả năng! Tôi cũng sẽ không giành quyền nuôi con với anh, bởi vì Hoắc Tây là do anh nuôi lớn, tôi không thể tổn thương tình cảm của con bé, cho nên biện pháp tốt nhất là chúng ta cùng nhau nuôi dưỡng! Chúng ta có thể phân công thời gian… Tôi khi nào cũng có thể, còn phải xem anh thế nào!”
Lòng Hoắc Minh lập tức lạnh đi.
Ngay cả việc phân công thời gian Ôn Noãn cũng đã nghĩ kỹ, cũng không nổi giận với anh, càng không đánh anh.
Anh thà rằng cô tát anh!
Dưới bầu không khí như vậy, anh cũng không thể lại quyến rũ cô nên chỉ đành nhường một bước: “Chuyện này bàn sau! Trước tiên hãy ở bên cạnh Tiểu Hoắc Tây! Đúng rồi, mỗi tháng Hoắc Tây sẽ khám bệnh tự kỷ, lần sau em đi cùng chứ!”
Ôn Noãn không từ chối.
Cô là mẹ của Tiểu Hoắc Tây, tối hôm qua cô bước vào căn biệt thự này, cô đã biết cô nhất định sẽ thiếu chút tự do.
Nhưng cô không hối hận.
Ôn Noãn cũng có chút lòng riêng, cô thử thăm dò: “Hoắc Minh, tôi… không có ý định kết hôn, nếu anh có ý định tái hôn, chi bằng giao con bé cho tôi nuôi dưỡng, tôi cam đoan sẽ không ra nước ngoài, khi anh muốn gặp con bé thì lúc nào cũng có thể gặp!”
Hoắc Minh tức cười.
Anh trở về ngồi đối diện cô, bưng ly cà phê đã lạnh lên, từ từ uống hết.
Uống xong anh đặt ly xuống, cười nhạo.
“Sau đó anh thường xuyên đến chỗ em thăm con?”
“Thỉnh thoảng thời tiết xấu thì sẽ qua đêm ở đó?”
“Ôn Noãn… em kiềm chế được thân thể, anh sợ anh không kiềm chế được chính mình, đến lúc đó truyền ra tin tức Tổng Giám đốc tập đoàn Tây Á có quan hệ mờ ám với vợ trước, sẽ ảnh hưởng đến danh dự và tình cảm vợ chồng của anh!”