Chương 574
Cô nhẹ giọng nói: “Cậu, tạm thời con vẫn chưa có ý định đó!”
Lục Khiêm thở dài: “Vẫn chưa quên được Hoắc Minh hả?”
Ôn Noãn nhẹ nhàng lắc đầu.
Sau một lúc lâu, cô nhìn về màn đêm bên ngoài, nói nhỏ: “Cậu, con không biết lần này qua trở về là đúng hay là sai! Ba năm trôi qua, cho dù con và anh ấy có một quá khứ sâu đậm, bây giờ cũng nên phai nhạt…”
Thế nhưng Hoắc Minh không chịu buông tay.
Anh vẫn có dục vọng chiếm hữu cô rất rõ ràng.
Ôn Noãn có cảm giác, nếu cô dám kết hôn với người đàn ông khác, anh có thể sẽ làm được những chuyện không cần mặt mũi.
Cô quyết định chờ thân thể dì Nguyễn khỏe hơn rồi sẽ mang bà ấy xuất ngoại.
Cô muốn rời xa Hoắc Minh!
Lục Khiêm thấy vẻ mặt của cô, đoán được con đường trong lòng cô, trong lòng ông ấy vừa bực mình vừa buồn cười.
Cái thằng Hoắc Minh, quả thật quá vô liêm sỉ.
Chỉ nói tới mấy ngày hôm nay, rõ ràng đã ly hôn với Ôn Noãn, thế mà năm nào cũng chạy tới thành phố C chúc tết nhà họ Lục… Năm nay anh còn mang cả con tới nữa khiến bà cụ trong nhà bị dọa nhảy dựng.
Bà cụ khóc một đêm, thằng khốn kia quỳ ở bên cạnh một đêm.
Cho nên tới bây giờ Lục Khiêm cũng đành mắt nhắm mắt mở, làm sao bây giờ đây, người ta cứu sống Tiểu Hoắc Tây, chùi phân lau nước tiểu nuôi con bé tới ba tuổi (gần 4 tuổi).
Nghĩ về mặt này, Lục Khiêm cảm thấy anh vẫn còn có thể cứu chữa.
Lục Khiêm có lòng muốn thử, lơ đãng hỏi: “Nếu lúc trước Tiểu Hoắc Tây còn sống, Ôn Noãn, con sẽ chọn như thế nào?”
Ôn Noãn ngẩn ra.
Mấy năm nay, cô chưa bao giờ dám nghĩ nếu…
Cô không trả lời, chỉ lẳng lặng ngồi nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ xe, trong đầu lại nhớ tới vườn hoa hồng kia, còn có khối bia đá khắc chữ Hoắc Minh & Ôn Noãn.
Tất cả đều là một bí ẩn.
Ôn Noãn tự nhiên giật mình, cô bỗng dưng nghiêng đầu: “Cậu!”
Lục Khiêm cười xua tay: “Cậu chỉ hỏi bừa thôi.”
Ôn Noãn có hơi thất vọng nhưng hạt giống nghi ngờ đã được chôn sâu trong lòng cô, cô lại nghĩ tới hai lần gặp gỡ Hoắc Minh sau khi về nước… Anh cực kỳ đúng lý hợp tình!
Tây Tây!
Đúng! Còn có người bố không biết xấu hổ của Tây Tây nữa!
[Tây Tây nói rằng cô Ôn rất là xinh đẹp!]
[Cô Ôn, thật sự rất muốn được gặp cô!]
[Đừng tức giận… Nhé?]
…
Cả người Ôn Noãn trở nên lạnh lẽo.
Mặt cô từ từ trở nên tái nhợt, đưa tay nắm lấy chặt lấy cánh tay Lục Khiêm, giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Cậu, Hoắc Tây còn sống… Có phải hay không?”
Lục Khiêm nhẹ giọng kêu tài xế dừng xe.
Tài xế xuống xe, đi đến chỗ xa hút thuốc.
Bên trong xe chỉ có bọn họ, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng tim đập, Lục Khiêm nhẹ giọng nói: “Con đã nhìn thấy con bé rồi!”