Chương 566
Thật sự Hoắc Minh rất nhớ Ôn Noãn.
Trước đây cô ở Thụy Sĩ, anh không gặp được thì thôi đi, hiện giờ cô đang ở thành phố B, anh vẫn phải liều mạng đè nén, anh cảm thấy điều này vô cùng bất lợi cho sinh lý và tâm lý của anh.
Tiểu Hoắc Tây đang tắm trong phòng tắm và hát: “Mùa xuân ở đâu…”
Hoắc Minh nửa tựa vào sô pha, người có chút lười biếng.
Anh lấy điện thoại của Tiểu Hoắc Tây, bắt đầu gửi tin nhắn cho Ôn Noãn.
[Cô giáo Ôn, tôi là bố của Tây Tây!]
…
Bên đó Ôn Noãn vừa tắm xong thì nhận được tin nhắn Zalo từ số lạ, hóa ra là bố của Tây Tây, ấn tượng đầu tiên của Ôn Noãn về vị gian thương sở hữu xe Lincoln này không tốt chút nào.
Nhưng anh là bố của Tây Tây.
Ôn Noãn vẫn phải giao tiếp tốt với anh, cô tận lực dùng thái độ chuyên nghiệp nói tiến độ đàn dương cầm của Tây Tây với anh nhưng vị gian thương đó có vẻ hơi phân tâm.
Ôn Noãn đánh tiếp? Tên gọi.
Một lúc sau, bố Tây Tây trả lời.
[Tây Tây nói cô giáo Ôn rất xinh đẹp!]
Ôn Noãn thấy bị mạo phạm!
Cô hơi do dự, vẫn gửi tin Zalo mong anh tự trọng.
Hoắc Minh nhìn chăm chú mấy chữ đó, nhẹ nhàng mỉm cười, vẻ mặt hơi vui sướng, gần như anh có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Ôn Noãn thẹn quá hóa giận…
Ba năm rồi, anh không liên lạc với cô.
Dù là tết, một tiếng hỏi thăm cũng bặt vô âm tín.
Hiện giờ anh lại có thể dùng thân phận “Bố Tây Tây” để thả thính cô, điều này đối với đàn ông mà nói rất kích thích, ít nhất Hoắc Minh khá tận hưởng.
Tiểu Hoắc Tây mặc bộ đồ ngủ liền thân, bước ra khỏi phòng tắm.
Hoắc Minh tỉnh bơ xóa hết tin nhắn, anh ôm cô bé, lau tóc cho cô bé…
…
Ôn Noãn mơ suốt đêm.
Cô mơ thấy Tiểu Hoắc Tây, không biết vì sao, trong mơ khuôn mặt Tiểu Hoắc Tây trùng với Tây Tây, còn gọi cô là mẹ.
Ôn Noãn tỉnh lại từ trong mơ.
Cô lặng lẽ ngồi trên giường, rất lâu vẫn chưa bình tĩnh lại.
Hồi lâu, cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, chỗ này đã từng thai nghén Tiểu Hoắc Tây. Ba năm rồi, gần như mọi dấu vết của Tiểu Hoắc Tây trên thế giới này đều biến mất.
Ôn Noãn không muốn quên.
Cô cũng không đành lòng quên.
Sáng sớm, cô đi tới nghĩa trang nhà họ Hoắc.
Ba năm rồi.
Nghĩa trang này đã thay đổi rất nhiều, chú trông coi nghĩa trang cũng già đi không ít, nhìn thấy Ôn Noãn tới thì chào hỏi thân thiết, dẫn cô vào trong, còn lẩm bẩm rất nhiều lời.