Chương 530
…
Dì Nguyễn và thím Ngô đều bị thương ở mức độ khác nhau, trên người đều là máu, thím Ngô đã hôn mê.
Trên đùi dì Nguyễn có một vết thương khoảng hai mươi centimet.
Rất sâu, đang chảy máu không ngừng!
Bà bị đè dưới một tấm ván dày, hoàn toàn không thể cử động được, bà nằm rạp trên mặt đất nhìn Ôn Noãn đang bất lực, khàn giọng kêu to: “Có ai không… có ai không… cứu con tôi!”
Nhưng toàn bộ khu vực này đều bị nổ tung, mọi người đều bị nhốt, hoàn toàn mất liên lạc.
Không ai có thể nghe thấy tiếng kêu cứu của bà!
Ôn Noãn tuyệt vọng.
Cô biết nếu như không thể đến bệnh viện kịp thời thì đứa bé này sẽ không giữ được, thân thể cô không gắng gượng được bao lâu nữa…
Điện thoại, điện thoại đâu?
Cô nhịn đau bắt đầu sờ soạng.
Cô muốn gọi điện cho Hoắc Minh, chuyến bay của anh có lẽ vẫn chưa cất cánh.
Điện thoại di động cách Ôn Noãn năm bậc thang.
Khoảng cách ngắn ngủi này như khoảng cách giữa sống và chết, Ôn Noãn nhúc nhích cơ thể như sắp vỡ vụn, quá đau… Cô đứng dậy không nổi, chỉ có thể nằm sấp trên mặt đất, bàn tay cố gắng hết sức bò từng chút từng chút về phía bên kia.
Lúc xuống bậc thang, góc của cạnh bậc thang sượt vào bụng.
Ôn Noãn đau đến sắp chết.
Toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi, bụi bặm và mồ hôi quện trên tóc, trên mặt… gần như không nhìn rõ khuôn mặt của cô, nhưng cô vẫn liều mạng bò về phía điện thoại.
Khoảng cách chỉ có hai bước nhưng đã hao hết toàn bộ sức lực của cô.
Khi đầu ngón tay chạm tới điện thoại, cô thở hổn hển, xoay người lại để đứa bé hướng lên trên.
Tay Ôn Noãn run rẩy gọi số khẩn cấp.
Số một là số điện thoại của Hoắc Minh…
Điện thoại được kết nối, nhưng lại là giọng nói nhân tạo không hề có độ ấm.
[Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy!]
Mọi thứ xung quanh Ôn Noãn dường như trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại giọng nói trong điện thoại liên tục vang lên.
Xin lỗi, tắt máy…
…
Cô đờ đẫn cúp máy.
Cô không có thời gian để than khóc, cô muốn sống sót, cô muốn đứa bé sống sót, cô muốn mẹ cô cũng có thể sống sót, không có gì quan trọng hơn sống sót.
Cuộc gọi khẩn cấp số hai là Lục Khiêm, cậu của cô.
Điện thoại được kết nối, Lục Khiêm có lẽ là đang họp nên cũng không biết tình hình bên thành phố B.
Toàn thân Ôn Noãn run rẩy, dùng hết sức lực hô lên một tiếng: “Cậu, cứu con!”
Bên kia Lục Khiêm hơi giật mình.