Chương 524
Sau đó Tiểu Mạn cố ý rời đi.
Sau khi ông ấy kết hôn với Tố Dung thì mới biết Tiểu Noãn mang thai.
Tất thảy mọi chuyện ông ấy đều chẳng biết gì cả.
Ngón tay Lục Khiêm kẹp điếu thuốc rồi chỉ thẳng vào người Kiều cảnh Niên: “Ý trời đã định khiến mày không có con nối dõi rồi!”
Em gái ông ấy, Lục Tiểu Noãn, xuất thân từ một gia đình danh giá nhưng lại nguyện ý đi theo một tên nghèo khố, vậy mà hiện thực lại vô cùng tàn nhẫn, em gái ông ấy bị tên quèn đó bỏ rơi!
Người đàn ông vô ơn đó đã ôm lấy người phụ nữ độc ác kia và hạnh phúc suốt hai mươi năm rồi!
À!
Muốn nhận con gái ư, nghĩ hay nhỉ!
Lục Khiêm nói chuyện không chừa đường lui mà cũng chẳng cần chừa đường lui, Kiều cảnh Niên mất cái gì chứ? ông ta chẳng mất gì cả, nhưng Tiểu Noãn thì lại trầm cảm mà qua đời, Lục
Khiêm ông thì mất đi người em gái mình yêu nhất.
Hoắc Chấn Đông đứng ở bên kia.
Kiều Cảnh Niên xin ông giúp đỡ nhưng Hoắc Chấn Đông đã nói rõ ròi, ông ấy chỉ có thế xin lỗi mà thôi.
Quả thật là Cảnh Niên có ơn với nhà họ Hoắc, nhưng bao năm qua cũng đã báo đáp đủ rồi, hơn nữa năm đó Minh Châu rơi xuống nước được cứu nhưng ban đêm vẫn hay nói mớ, nói là Kiều An đấy cô ấy xuống nước.
Trẻ con quậy phá thì thôi đi, còn khiến Kiều Cảnh Niên mất đi khả năng sinh sản.
Có một số điều vợ chồng Hoắc chấn Đông khó nói thành lời.
Đến hôm nay, ôn Noãn và đứa con trong bụng quan trọng hơn, việc Hoắc Minh chịu ra tòa cho vụ kiện kia cũng đủ tỏ thành ý rồi…
Kiều Cảnh Niên thất vọng rời đi.
Lúc bước ra khỏi nhà họ Lục, ông ấy nhìn về phía chân trời rồi thầm nghĩ: Tiếu Noãn, em vẫn không tha thứ cho anh, vẫn đang trừng phạt anh à!
Hoắc Minh nhìn thấy ôn Noãn ở nhà sau.
Trong căn phòng ngủ màu hồng nhạt, ước chừng 50 mét vuông, trang trí vô cùng ấm áp, vừa nhìn là biết Lục Khiêm chuẩn bị cho cô.
Hệ thống sưởi trong phòng ngủ được bật đầy đủ, cực kỳ ấm áp.
Ôn Noãn nằm ngủ trên sô pha ngủ, chỉ dùng một chiếc thảm lông che trên bụng nhỏ.
Tiếu Bạch nằm cuộn tròn ở dưới lòng bàn chân của cô, cũng đang ngủ.
Hoắc Minh tiến vào, Tiếu Bạch mở mắt ra, nhìn anh một chút rồi lại nhắm mắt lại, xem anh như không khí.
Hoắc Minh cúi người, hôn nhẹ cô.
Ôn Noãn tỉnh lại.
Hoắc Minh lại hôn thêm hồi lâu rồi mới nằm ở bên cạnh cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Sau thời gian em lạnh lùng xa cách anh thấy rất khố sở, bây giờ dáng vẻ của em lại làm anh cảm thấy động lòng, rất muốn bắt nạt em!”
Ôn Noãn hắng giọng: “Sao anh không biết xấu hổ gì vậy!”
Hoắc Minh cười, ôm eo cô, đế cô không
nhúc nhích nữa.