Chương 510
Hoắc Chấn Đông là người từng trải, thân ở trong thương trường thay đổi liên tục mấy chục năm, tất nhiên sẽ khác với người thường.
Ông ngửi được mùi mưa gió sắp đến.
Ông vội vàng đến bên cửa sổ, đẩy bức màn ra nhìn, chỉ thấy có mấy chiếc xe RV màu đen đang dừng ở bên ngoài sân nhà mình, mấy chiếc xe kia cũng không phải là loại đắt đỏ gì, chỉ là mấy chiếc Audi A8 một màu, thông thường đều là xe công tác bên ngoài của nhân vật nào đó.
Hoắc Chấn Đông đoán ra thân phận của đối phương.
Nhà họ Lục ở Thành phố C, người đứng đầu hiện tại là Lục Khiêm.
Lục Khiêm khác với bọn họ, ông ấy phát triển ở mặt phía trên, vị trí không thấp.
Mà những người khác trong nhà họ Lục, kinh doanh tài chính, làm văn hóa nghệ thuật, nhưng tất cả đều thuộc về Lục Khiêm quản lý, phàm là tất cả chuyện lớn nhỏ trong nhà họ Lục, đều phải do Lục Khiêm đề ra làm chủ.
Điều khiến Lục Khiêm nổi tiếng nhất là cả đời chưa lập gia đình.
Cả đời luôn tìm kiếm người em gái cùng mẹ.
Hoắc Chấn Đông nhìn chằm chằm ra bên ngoài, nhẹ giọng nói: “Vị họ Lục này mặt ngoài đàng hoàng quân tử, sau lưng lại chính là một con sói hung ác! Dưới chân ông ta không biết đã chôn bao nhiêu đâu! Minh… sao con lại chọc phải ông ta?”
Hoắc Minh đoán ra vài phần.
Nhưng anh chưa nói rõ, chỉ mỉm cười: “Có thể là nhân khẩu nhà họ Lục không nhiều, muốn tới cửa chọn con rể!”
Hoắc Chấn Đông tức giận đau cả gan.
Ông gạt tàn thuốc, hung hăng nói: “Đi xuống gặp khách với bố!”
Một lúc sau, Hoắc Chấn Đông và con trai trưởng cùng bước xuống lầu.
Trong phòng khách to lớn của nhà họ Hoắc, một bóng người cao ráo đang đứng khoanh tay, ông ấy đang nhìn một bức tranh tả thực treo trên tường. Tuy không thấy rõ hình dáng của người nọ nhưng chỉ một bóng lưng đã chứa muôn vàn gió hoa, không ai sánh bằng!
Nghe thấy tiếng bước chân, người nọ xoay người, khóe miệng cong lên nở nụ cười nhẹ.
Tuy đã qua tuổi 40 nhưng tướng mạo vẫn xuất chúng, chăm sóc vô cùng tốt, nhìn như mới ba lăm, ba sáu tuổi.
Trong lòng Hoắc Chấn Đông thầm chửi tục.
Ai cũng biết Lục Khiêm càng tỏ vẻ hòa nhã thì người bị tìm gặp sẽ càng đen đủi!
Đương nhiên, ông cũng là hạng cáo già, hổ mặt cười tới chơi, chẳng những không kinh ngạc mà còn thân mật tiến lên bắt tay ngay lập tức: “Ngài Lục xem trọng bức họa đó sao?”
Lục Khiêm vẫn mỉm cười: “Vật Tổng Giám đốc Hoắc âu yếm, tôi nào dám đoạt?”
Hoắc Chấn Đông mơ hồ nói mấy câu, sai người hầu dâng trà.
Ngày thường Hoắc Minh là người vô cùng kiêu ngạo, lúc này lại nhận lấy khay của người hầu, tự mình rót một chén cho Lục Khiêm, còn rất cung kính nói: “Chú Lục, đây là Tuyết Đỉnh Hàm Yên, chú nếm thử xem thế nào!”
Hoắc Chấn Đông trừng nát tròng mắt: Chó con đổi tính rồi hả?
Trong lòng Lục Khiêm hiểu rõ.
Ông ấy cũng không uống trà, thay vào đó lấy ra một tấm ảnh chụp từ trong túi áo vest, ảnh chụp hơi ố vàng nhìn có vẻ đã lâu, nhẹ nhàng đặt lên bàn trà, mỉm cười: “Hôm nay tôi tới đây vì muốn hỏi thăm một người qua cậu Hoắc!”
Hoắc Minh cầm ảnh chụp lên.
Thiếu nữ trên ảnh chụp thanh cao nhưng cũng nghịch ngợm, rất giống Ôn Noãn.
Cuối cùng Lục Khiêm bưng chén trà lên, nhưng môi vừa đụng vào thân chén đã hơi dừng lại: “Có phải cậu Hoắc thấy rất quen mắt không? Đây là em gái thất lạc nhiều năm của tôi, con bé đã chết… Nhưng có một đứa con gái tên là Ôn Noãn!”
Nói xong, Lục Khiêm đặt ly xuống.
Con ngươi dịu dàng của ông ấy lần lượt nhìn về phía bố con nhà họ Hoắc, giọng điệu nhẹ nhàng khách sáo: “Tôi tìm con bé đã lâu, nghe nói con bé khá thân thuộc với cậu Hoắc, cho nên tôi cố ý tới nhà để hỏi thăm một chút!”