Chương 487
Ôn Noãn nhìn đến ngẩn người.
Một khoảng sân rộng xanh mướt màu cỏ, một chú chó nhỏ, một anh chủ đẹp trai… Là cảnh tượng mà trước đây cô từng khát khao vô số lần, đang hiển hiện trước mắt cô, thế nhưng cô đã không còn rung động nữa!
Hoắc Minh tắm xong đi xuống lầu, thấy Ôn Noãn đang cầm cốc cà phê, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Dáng vẻ của cô, như thể chỉ là đang chuyển nơi làm việc mà thôi!
Anh không uốn nắn cô làm gì, dù sao đã lâu rồi bọn họ không ở cạnh nhau, trong lòng cô rất bài xích anh. Chỉ là ban ngày có lạnh nhạt đến mấy đi chăng nữa, ban đêm vẫn sẽ ngủ chung một giường mà thôi, đây là điều Hoắc Minh cực kỳ chắc chắn.
Đêm cuối tuần, thích hợp để triền miên.
Nhưng hai người bọn họ đều lần lượt tăng ca, Tiểu Bạch chẳng còn vui vẻ bừng bừng như khi nãy nữa, hai ông bà chủ đều còn đang làm việc.
Một người ở trong phòng sách, một người thì ngồi ngay trong phòng khách.
Đêm khuya, Hoắc Minh đi ra khỏi phòng sách.
Đúng lúc này Ôn Noãn chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, cửa phòng khách mở ra, ánh mắt hai người chạm nhau, ý tứ mập mờ.
Dù sao thì bọn họ đang ở chung với nhau…
Cảnh tượng này khơi gợi những ký ức triền miên của bọn họ trong quá khứ, đặc biệt là Hoắc Minh, làm cho anh rất muốn ôm cô…
Khi Ôn Noãn xoay người, anh nhẹ nhàng tóm lấy cổ tay cô.
Cơ thể cô cứng đờ.
Hoắc Minh ôm cô từ phía sau, cúi đầu cắn vào cần cổ non mịn của cô, đã lâu rồi anh chưa được làm vậy, ngay cả thở dốc cũng phải kìm nén lại .
Nhẹ nhàng hồi lâu, anh bế cô lên, đặt cô lên tấm ga trải giường màu đen.
Anh đã làm tất cả những gì có thể để lấy lòng cô… Khi bọn họ sắp sửa dính lấy nhau, Hoắc Minh thấy một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt Ôn Noãn.
Cô không muốn làm chuyện này!
Hoắc Minh chống một bàn tay đỡ cơ thể mình, cúi đầu nhìn cô chăm chú, sau đó dịu dàng hỏi: “Sao em lại khóc?”
Ôn Noãn cảm thấy cực kỳ lúng túng .
Cô quay khuôn mặt nhỏ nhắn sang bên khác, khóe mắt ươn ướt.
Hoắc Minh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, muốn buông cô ra nhưng lại tham lam không nỡ, bèn đưa lưỡi vào thăm dò bên trong môi cô, hai người hôn một lúc lâu…
Mãi cho đến khi sự nhẫn nại của anh đến giới hạn, anh mới xoay người xuống giường, đi vào phòng tắm!
Khi quay lại, anh ôm lấy cô từ phía sau: “Nếu em không muốn thì chúng ta không làm, nhé?”
Ôn Noãn không lên tiếng, như thể đang ngủ .
Nhưng anh biết cô chưa ngủ, cô chỉ là không muốn nói chuyện với anh mà thôi… Cô đã không còn giống trước nữa, không giận dỗi mà còn rất lạnh nhạt với anh, như cố tình không muốn có kiểu tiếp xúc thế này với anh.
Hoắc Minh cũng không ép buộc cô, ôm cô ngủ cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, di động của Ôn Noãn kêu vang.
Cô vừa tỉnh giấc, còn hơi mơ màng, sờ soạng hồi lâu cuối cùng là Hoắc Minh đưa điện thoại cho cô.