Chương 476
Cô lên tiếng: “Tớ thấy Cảnh Sâm rất yêu cậu, sau này cũng sẽ yêu đứa bé. Bạch Vi, sinh đứa bé ra đi, dù cho Diêu Tử An có ra sao, Cảnh Sâm thế nào đi chăng nữa, khi đứa bé này sinh ra, cùng lắm thì… tớ nuôi giúp cậu!”
Bạch Vi tựa vào vai cô rồi khóc.
Bản thân cô ấy không phải là người yếu đuối, nhưng một năm qua cô ấy đã trải qua quá nhiều chuyện khiến cô ấy trở nên nhạy cảm và dễ bị tổn thương.
Ôn Noãn không nói nhiều, càng không nhắc đến chuyện mình đi cầu xin Hoắc Minh.
Lúc gần đi cô để lại một tấm séc hai triệu, nói là tiền hoa hồng của phòng nhạc. Nhưng Bạch Vi biết với số tiền ít ỏi mà cô ấy đầu tư, một năm cũng không thể kiếm được nhiều như vậy, cô ấy cũng không cần.
Ôn Noãn vỗ vào lòng bàn tay cô ấy: “Tiền sữa bột nuôi con!”
Bạch Vi cười: “Vậy sau này để cho cục cưng gọi cậu là bố nhé!”
Ôn Noãn hiếm khi nói tục: “Đếch thèm nhá !”
…
Lúc rời đi, Ôn Noãn gặp Diêu Tử An ở dưới lầu.
Hắn không định đi lên, ngồi trong xe hút thuốc, thấy Ôn Noãn xuống thì vội vàng xuống xe.
“Ôn Noãn!”
Trải qua nhiều chuyện như vậy, Ôn Noãn rất hận hắn, nhưng cô không muốn nói những lời tổn thương kia, nên chỉ khẽ nói: “Anh buông tha Bạch Vi đi, trong lòng anh biết rõ…”
Vẻ mặt Diêu Tử An mất mát, hắn hung hăng hút một hơi thuốc, ném nó xuống rồi giẫm tắt.
Hắn nhìn Ôn Noãn.
Mối quan hệ giữa bọn họ vốn đã không tốt đẹp từ lâu, nhưng lúc này hắn lại khách sáo một cách lạ thường: “Ôn Noãn, con người của Bạch Vi cô cũng biết, đừng thấy cô ấy suốt ngày giở trò khôn lỏi, nhưng cô ấy không có chính kiến như cô, cũng rất nghe lời cô… Tôi biết trước đây tôi đắc tội với cô rất nhiều, nhưng cô nể tình tình cảm của tôi với Bạch Vi suốt mấy năm nay, nói tốt vài câu giúp tôi, chỉ cần cô ấy đồng ý trở về, tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không nhắc đến một lời nào!”
Ôn Noãn nhìn dáng vẻ hắn, cảm thấy chán đời.
Cô bình tĩnh nói: “Diêu Tử An, thực ra anh chưa từng yêu Bạch Vi, khi anh theo đuổi cô ấy thì anh đã ở bên Đinh Tranh rồi, tình yêu thật sự bao gồm cả sự trung thành, còn anh thì chưa từng có nó!”
Diêu Tử An kinh ngạc.
Hắn đỏ mắt: “Ôn Noãn, tôi sai rồi! Cô giúp tôi chuyển lời với cô ấy.”
Ôn Noãn khẽ lắc đầu, đã quá muộn.
Cho dù không có đứa bé kia thì Bạch Vi cũng không quay đầu lại nữa…
*
Ôn Noãn trở về nhà.
Cảnh Sâm gửi Zalo cho cô, cảm ơn các kiểu nhưng không hỏi kết quả.
Nhưng Ôn Noãn biết, Cảnh Sâm rất muốn biết.
Sau đó cô nhờ người hỏi thăm, Cảnh Sâm và người trong nhà cãi nhau dữ dội, ý của nhà họ Cảnh là nếu bọn họ nhất quyết muốn ở bên nhau thì phải bỏ đứa bé này, khi nào Bạch Vi trong sạch rồi hẵng gả vào nhà họ Cảnh.
Đứa bé, còn có thể có lại!
Ôn Noãn tựa vào sân thượng, nhìn vầng trăng non lưỡi liềm trên bầu trời, đúng vậy, Cảnh Sâm và Bạch Vi còn rất trẻ, sẽ vẫn có thể có con, nhưng cho dù sau này có sinh thêm mấy đứa nữa thì cũng không phải đứa trong bụng hiện giờ!