Chương 471
Ôn Noãn mở cửa.
Cảnh Sâm đứng bên ngoài, anh ta nhìn không ổn lắm, rất tiều tụy.
Ôn Noãn khép cửa lại, pha cho anh ta một ly trà, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy? Bạch Vi xảy ra chuyện gì?”
Cảnh Sâm ngồi ở trên sô pha nhỏ.
Thật ra anh ta và Ôn Noãn không thể nói là thân thiết, ban đầu là không quen, sau này bởi vì mối quan hệ với Bạch Vi mới quen dần, ăn cơm cùng nhau mấy lần.
Cảnh Sâm nâng ly, nhẹ giọng mở miệng: “Bạch Vi mang thai!”
Ôn Noãn ngoài ý muốn nhưng cũng không quá ngạc nhiên.
Cảnh Sâm nhìn cô chăm chú, anh ta biết Ôn Noãn khó khăn lắm mới có ngày lành, thế nhưng anh ta không còn cách nào khác cả, chỉ có thể tới cầu xin cô: “Diêu Tử An ngậm chặt không chịu ly hôn! Hơn nữa con của Đinh Tranh không phải của anh ta, ở phương diện nào đó anh ta chiếm thế thượng phong, hiện tại đang trong thời gian chờ thương lượng trước ly hôn, anh ta không chịu buông tay thì cuộc hôn nhân này cũng không ly được!”
Ôn Noãn sửng sốt.
Cảnh Sâm lấy ra một điếu thuốc, sau khi hỏi Ôn Noãn thì châm lửa, rít một hơi dài.
“Bụng của Bạch Vi không chờ được! Đứa trẻ đã hơn ba tháng!”
Anh ta không nói nhiều nhưng Ôn Noãn hiểu.
Nếu như không ly hôn, thanh danh của Bạch Vi sẽ mất hết, Cảnh Sâm cũng khó mà báo lại với người trong nhà, bản chất chuyện tình cảm này đối với nhà họ Cảnh cũng rất khó khăn.
Ôn Noãn đi vào phòng bếp rót thêm trà cho Cảnh Sâm.
Cô biết ý đồ của Cảnh Sâm khi tới đây, Hoắc Minh là luật sư hàng đầu trong nước, anh có thủ đoạn có quan hệ, anh mà ra tay thì cuộc hôn nhân này chắc chắn sẽ có cách.
Ôn Noãn nhẹ giọng mở miệng: “Không phải anh và anh ấy cũng có một chút tình cảm sao?”
Cảnh Sâm cười khổ.
Anh và Hoắc Minh quả thật cũng có đôi phần tình cảm, nhưng gần đây anh ta muốn gặp Hoắc Minh cũng rất khó, thư ký của anh luôn nói luật sư Hoắc nếu không đi công tác thì cũng đang mở họp…
Cảnh Sâm là người thông minh.
Sau khi ăn vài lần đóng cửa, anh ta đã đoán được ý của Hoắc Minh, muốn để Ôn Noãn tới cầu xin anh.
Cảnh Sâm khàn giọng mở miệng: “Bạch Vi không biết tôi tới đây, với tính của cô ấy thà rằng phá thai cũng sẽ không tới làm phiền cô! Lúc này xem như tôi ích kỷ, Ôn Noãn… Tôi cầu xin cô một lần!”
Ôn Noãn trở về phòng khách.
Hai mắt Cảnh Sâm ửng đỏ, cả người cực kỳ sa sút, rõ ràng đang cố gắng chống cự.
Ôn Noãn từng thấy dáng vẻ hăng hái đầy khí phách của Cảnh Sâm, từng thấy dáng vẻ anh ta bất cần đời qua lại với phụ nữ, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một Cảnh Sâm như vậy.
Cô hoảng hốt nghĩ: ‘Bạch Vi đã tìm được người thật lòng yêu thương.’
Cô không nói gì, Cảnh Sâm đứng dậy quỳ gối trước mặt cô.
“Cảnh Sâm!… Anh đứng dậy đi!”
Ôn Noãn đỡ anh ta, Cảnh Sâm quỳ không đứng dậy, giọng nói của anh ta nghẹn ngào: “Ôn Noãn, chỉ cần đứa trẻ được sinh ra bình an, cô muốn tôi thế nào cũng được, dù cô có muốn toàn bộ tài sản của tôi, tôi cũng không cau mày, sau này tôi đi vác gạch nuôi vợ con…”
Ôn Noãn kéo anh ta lên.