Chương 434
Cô không thể nào nhảy được nữa!
Rõ ràng là một bữa tối tốt đẹp, nhưng bữa tiệc lại bị anh phá hỏng!
Hoắc Minh, tại sao anh luôn làm tôi khóc?
Tại sao…chỉ có anh mới có thể khiến tôi khóc?
Khi Ôn Noãn nhận ra, khóe mắt cô đã long lanh ánh nước.
Nhưng người khởi xướng vẫn ngồi trước cây đàn trìu mến nhìn cô, giọng điệu dịu dàng: “Ôn Noãn, tối nay chơi vui không?”
Tim Ôn Noãn kịch liệt chập trùng.
Cô tự nhủ mình không thể mất bình tĩnh, cô không thể… khiến mình mất mặt trước mọi người!
Cô run run môi, cố gắng gượng cười đáp: “Nếu luật sư Hoắc không làm phiền tôi, tôi nghĩ tôi sẽ càng vui hơn!”
Hoắc Minh cụp mắt xuống, cười khẽ.
Anh không làm được! Ôn Noãn, lúc anh nhìn thấy em khiêu vũ với người khác, anh rất tức giận! Nhưng anh không biết phải làm sao mới tốt, nên anh đàn dương cầm cho em nghe, anh muốn em vui vẻ! Tại sao… Anh đã khiến em không được thoải mái hay sao? Nếu em không vui, anh có thể thay đổi, đổi mãi đến khi em vui mới thôi, có được không?”
Những lời đậm mùi trà xanh đó khiến ai ai cũng sốc!
Bạch Vi nhéo đùi, mặc niệm cho Ôn Noãn!
Bạn tốt của cô ấy sao lại chọc phải người đàn ông khó đối phó như vậy? Thật lắm mưu kế mà!
Nếu ai không biết còn tưởng chính Ôn Noãn đã phản bội Hoắc Minh!
Ôn Noãn xoay người rời đi.
Giờ khắc này cô đã quên đi tất cả, quên cả đây là buổi phát sóng trực tiếp, cô chỉ biết mình muốn trốn khỏi Hoắc Minh!
Khi rời đi, khóe mắt lóng lánh nước.
Hoắc Minh chặn cô lại trước cửa thang máy: “Em giận à?”
Ôn Noãn đẩy anh ra.
Cô quay lại nói: “Hoắc Minh, rốt cuộc anh muốn sao hả? Tôi cầu xin anh, với điều kiện của anh thì cả tá cô gái muốn nhào lên, đừng quấy rầy tôi nữa, có được không? Tôi không chơi nổi nữa, cầu anh thả tôi đi!”
Hoắc Minh đẩy cô vào thang máy, đóng lại, ngăn đám người muốn hóng chuyện bên ngoài.
Trong thang máy chỉ có hai người họ.
Ôn Noãn khóc…
Nơi trái tim Hoắc Minh khẽ nhói, anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, nhẹ giọng nói: “Có rất nhiều người muốn ngủ với anh, nhưng anh chỉ muốn ngủ với em mà thôi! Ôn Noãn… Đừng chọc giận anh, anh không biết nếu anh tức giận sẽ gây nên chuyện gì đâu! Dạo gần đây… Khương Duệ không hay quấy rầy em nữa đúng hay không?”
Đôi mắt Ôn Noãn đột nhiên mở to.
Giọng điệu của Hoắc Minh vẫn ôn hòa: “Anh chỉ dùng vài thủ đoạn khiến cậu ta bận đến mức không có thời gian mà thôi. Ôn Noãn, có lẽ sau này cậu ta sẽ bận hơn, hoặc… Gặp phải chút chuyện gì nữa, anh không dám đảm bảo!”