Chương 427
Mỗi tháng cậu ta chỉ xuất hiện bốn năm lần, hoặc là đến nhà cô ăn cơm, hoặc là tặng một số thực phẩm chức năng cho dì Nguyễn, lâu ngày mọi người trong giới của thành phố B đều biết Khương Duệ thích cô và đang theo đuổi cô!
Đêm nay, Khương Duệ lại tình cờ gặp Ôn Noãn.
Cậu ta mặt dày dùng bữa trong căn hộ nhỏ của Ôn Noãn. Đến chín giờ tối, cậu ta cẩn thận rời đi, không cho Ôn Noãn bất cứ lý do gì từ chối cậu ta.
Ôn Noãn đưa cậu ta xuống tầng.
Khương Duệ lên xe, cô muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì!
Khương Duệ nở nụ cười.
Cậu ta cười trông trẻ trung và đẹp trai, điều mà các cô gái đều thích, ngay cả Ôn Noãn cũng có hơi ngây người.
Khương Duệ nhận thức được điểm này.
Cậu ta ghé vào tai Ôn Noãn, quyến rũ nói: “Cậu không trốn được đâu!” Nói xong, cậu ta đắc ý khởi động xe, lái đi.
Ôn Noãn đứng trong bóng đêm rất lâu…
Gió đêm mê người.
Cô ngồi trên ghế dài dưới cây Ngô đồng nước Pháp, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió thổi vào mặt.
Một bóng dáng thon dài xuất hiện, ánh mắt Hoắc Minh phức tạp.
Vừa rồi anh thấy, thấy Khương Duệ mỉm cười với cô, anh nhìn thấy vẻ mặt Ôn Noãn thả lỏng, anh không nhịn được véo nhẹ cằm Ôn Noãn, hôn lên môi cô, cũng đưa đầu lưỡi vào…
Ôn Noãn không phòng bị!
Chờ cô mở mắt ra, cả người đã ở trong vòng tay của Hoắc Minh, anh ôm cô chặt đến mức xương sườn cô đau nhức, trong miệng khắp nơi đều là hơi thở của anh.
“Hoắc Minh, anh điên rồi, buông tôi ra!”
Ôn Noãn liều mạng đẩy anh ra.
Nhưng Hoắc Minh gắt gao giữ chặt cô, căn bản không thể cử động, không chỉ vậy, anh còn muốn nhiều hơn nữa, Ôn Noãn bị anh đè dưới gốc cây lớn, hai cơ thể tiếp xúc, cọ xát.
Anh biết rất rõ cơ thể cô, tất cả đều hướng vào điểm nhạy cảm.
Anh muốn gợi lại ký ức của Ôn Noãn, thiết tha muốn biết trong lòng cô vẫn còn có anh… không có Khương Duệ, chỉ có anh, Hoắc Minh!
Cơ thể cọ xát, kịch liệt như là muốn bị anh chiếm hữu.
Ôn Noãn hai mắt đỏ hoe, cô vung một cái tát qua, đánh xong, cơ thể cô phập phồng dữ dội.
Hoắc Minh lại nắm lấy cằm cô, khẩn trương hôn cô.
Ôn Noãn không giãy giụa nữa.
Cô để anh hôn, để anh phát tiết, cô nhẹ nhàng quay mặt đi, khóe mắt ướt át: “Hoắc Minh, đừng làm cho tôi càng thêm hận anh! Không có Khương Duệ thì cũng có người khác, tôi sẽ luôn yêu đương và kết hôn, chẳng lẽ anh muốn theo tôi cả đời?”
Đột nhiên Hoắc Minh dừng lại.
Trán anh đặt bên cổ cô, nhẹ nhàng thở dốc, giọng nói khàn khàn: “Ôn Noãn, thà rằng em hận anh! Hận anh, ít nhất anh vẫn còn có vị trí trong lòng em! Nhưng em coi anh như không khí, rõ ràng em biết anh ở dưới tầng, em vẫn nấu cơm cho cậu ta ăn, em vẫn tiễn cậu ta xuống tầng, em còn nhìn cậu ta cười… em còn cho cậu ta cơ hội!”