Chương 400
Ôn Noãn lẳng lặng lắng nghe.
Cô không vui vẻ cũng không đau thương, như một người ngoài cuộc.
Thậm chí cô còn cười: “Hoắc Minh, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi!”
Ngón tay thon dài của Hoắc Minh đặt trên tay lái, nhẹ nhàng cuộn lại, thật lâu sau anh cũng nở nụ cười: “Được.”
Nửa tiếng sau, anh dẫn cô đến một nhà hàng cao cấp.
Nhà hàng trước đó đã được bao hết, chỉ có hai người họ.
Ôn Noãn không ăn bất cứ thứ gì, chỉ gọi một ly cà phê, ngón tay trắng mịn của cô nhẹ nhàng vuốt ve ly sứ, trong lòng cảm thấy cay đắng.
Mấy ngày nay, cô đã hiểu rõ lòng của Hoắc Minh.
Anh đang cố gắng bù đắp cho cô.
Nhưng anh khiến lòng cô bị tổn thương, bây giờ lại bù đắp, chẳng lẽ không thấy quá dối trá ư?
Những thứ anh cho cô đều không phải do anh tự nguyện, mà trong đoạn tình cảm này cô đã cố gắng hết sức, dù biết rõ là thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng cô vẫn không chùn bước.
Hoàn cảnh gia đình của cô và anh khác nhau một trời một vực, nên cô đi học những thứ mà cô không thích.
Cắm hoa, làm bánh ngọt…
Bạn gái cũ của anh, người trong mộng của anh là con gái của Kiều Cảnh Niên tiếng tăm lừng lẫy, cô bằng lòng rời khỏi quê hương đi Pháp đào tạo chuyên sâu, chỉ vì để xứng đôi hơn với anh.
Ôn Noãn ngẫm lại, cảm thấy vô lý đến mức buồn cười.
…
Uống hết nửa ly cà phê, cô khẽ nói: “Hoắc Minh, chúng ta kết thúc đi!”
Hoắc Minh nhìn khuôn mặt cô.
Hồi lâu sau, anh chậm rãi nói: “Tạm thời xa nhau để bình tĩnh một chút cũng tốt!”
Ôn Noãn không trốn tránh ánh mắt của anh, cô khẽ nở nụ cười.
“Ý của tôi là kết thúc thật sự! Mãi mãi không liên lạc! Lễ Tết hay sinh nhật gì đó, cũng không cần cố ý gọi điện thoại hay gửi tin nhắn!”
Ôn Noãn nói xong…
Hoắc Minh bỗng nhiên gọi bồi bàn tới: “Mang lên hai phần.”
Bồi bàn mỉm cười nói: “Vâng anh Hoắc, mười phút sau sẽ mang thức ăn lên cho anh!”
…
Ôn Noãn không nhịn được: “Hoắc Minh.”
…
Hoắc Minh không cho phép cô từ chối: “Ăn xong rồi chúng ta nói tiếp!”
Cơm Tây được bưng lên, chỉ có một mình Hoắc Minh ăn.
Anh ăn rất lâu, nhưng chẳng biết mùi vị là gì.
Thật ra anh đang chờ, chờ Ôn Noãn hối hận, rút lại lời chia tay… Nhưng nước đã đổ đi thì không thể hốt lại được, Ôn Noãn đã quyết định thì sao có thể dễ dàng thay đổi chứ?
Hoắc Minh cầm khăn ăn lau miệng.