Chương 388
Dừng lại ở đây thôi!
Ôn Noãn không muốn khóc, quá xấu hổ quá nhục nhã, nhưng lại không kiềm chế được, nước mắt vẫn rơi xuống!
……
“Ôn Noãn!” Hoắc Minh vừa thấy cô liền giật mình.
Trong tiềm thức, anh biết cô đã nghe hết tất cả những gì anh vừa nói.
Anh muốn giải thích.
Nhưng Ôn Noãn ngăn lại: “Đừng tới đây! Hoắc Minh… Anh đừng tới đây!”
Cô nhặt tập tài liệu lên rồi đưa cho anh.
Cô nhẹ giọng nói: “Con của thư ký Trương bị ốm, nhờ tôi đem tài liệu đến văn phòng! Anh không ở trong văn phòng, tôi… Định đến đây thử!”
Hoắc Minh cầm lấy tập tài liệu.
Anh cau mày: “Ôn Noãn, không phải như em nghĩ đâu!”
Ôn Noãn cụp mắt xuống, cười nhạt, cô nhìn xuống chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay giữa của mình.
Nước mắt từ từ đọng lại trong mắt cô, hoàn toàn nhìn không rõ nữa, nhưng cô vẫn kiên trì nhìn rất lâu, trong những phút giây này, cô không ngừng tự nhủ bản thân: “Đau lòng cho một người đàn ông, không có kết cục tốt!”
Xem đi, giờ đây cô nhục nhã biết bao!
Thời gian chậm rãi trôi… Ôn Noãn tháo chiếc nhẫn kim cương ra rồi từ từ giơ lên cao.
Yết hầu của Hoắc Minh chuyển động không ngừng, anh nhận ra cô muốn làm gì!
Ôn Noãn lẳng lặng nhìn anh chằm chằm.
Cô nhớ cách đây không lâu cô đã hỏi anh một câu, anh đáp lại là ‘Ôn Noãn, điều em muốn tôi không thể cho được!’
Sau đó cô hẹn hò với Cảnh Từ trong một thời gian ngắn…
Hoắc Minh xuất hiện và bắt đầu theo đuổi cô.
Anh nói điều anh muốn không chỉ lên giường, anh muốn hẹn hò với cô, thậm chí muốn kết hôn với cô, anh tặng chiếc nhẫn kim cương cho cô, anh dẫn cô về nhà… Cô vui mừng biết bao!
Bây giờ cô mới hiểu, tất cả chỉ là anh đang miễn cưỡng chấp nhận thôi!
Bởi vì bố mẹ và em gái anh đều thích cô, thêm nữa anh thích cơ thể của cô, nên anh mới sẵn lòng cưới cô… Trong lòng anh, việc kết hôn với cô chưa bao giờ là tự nguyện, mà là một sự ban ơn dành cho cô!
Cho nên anh chưa từng nói anh yêu cô!
Một lần cũng chưa từng!
Khóe miệng Ôn Noãn hiện lên một tia cay đắng, cô như tự cười nhạo mình mà hỏi anh.
“Hoắc Minh, anh có yêu tôi không?”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm.
Anh khàn giọng nói: “Ôn Noãn, có chuyện gì thì chúng ta về nhà hẵng nói.”
Cô rất cố chấp, lặp lại câu hỏi lần nữa: “Anh có yêu tôi không?”
Anh cau mày, không trả lời cô.
Ôn Noãn đã biết điều này từ lâu, bởi vì không yêu cũng chẳng đáng để nói dối, cho nên anh không thể trả lời.
Chiếc nhẫn kim cương trong tay cô từ từ rơi xuống đất, phát ra tiếng vang nhỏ.