Chương 334
Lúc ông ấy được đẩy từ phòng phẫu thuật ra, dì Nguyễn mừng đến bật khóc, Ôn Noãn nắm chặt tay của bố cô
Qua một đêm, bệnh tình của Ôn Bá Ngôn đã ổn định.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tháng sau có thể xuất viện.
Dì Nguyễn vui vẻ: “Vừa kịp lúc về nhà ăn Tết! Lần này may mà có Hoắc Minh, Bá Ngôn… ông không biết cậu ấy tài giỏi thế nào đâu.”
Khóe miệng Ôn Bá Ngôn mang theo nụ cười.
Đang nói chuyện, cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa.
Dì Nguyễn tưởng là Hoắc Minh, nhỏ giọng bảo Ôn Noãn đi mở cửa, thái độ giống như mẹ vợ đối với con rể.
Không ngờ tới cửa vừa mở, bên ngoài là Cố Trường Khanh.
Lúc này sắc mặt Ôn Noãn trầm xuống, cô không cho hắn tiến vào, lạnh lùng bảo: “Anh đến đây làm gì?”
Ánh mắt Cố Trường Khanh sâu thẳm.
“Anh đến thăm chú Ôn.”
Ôn Noãn sợ kích thích Ôn Bá Ngôn, bèn kiềm chế: “Cố Trường Khanh, anh hại nhà chúng tôi chưa đủ thảm sao? Chúng ta xóa bỏ tất cả đi được không? Tôi van anh đừng xuất hiện trước mặt bố tôi nữa.”
Cố Trường Khanh không làm được.
Hắn muốn gặp Ôn Noãn, rất muốn.
Hắn không kiềm được hỏi cô: “Em đã làm hòa với Hoắc Minh rồi sao? Anh biết chuyện bệnh của chú Ôn đều do anh ta dàn xếp.”
Ôn Noãn không muốn nói mấy việc này với hắn.
Lúc này, giọng nói yếu ớt của Ôn Bá Ngôn truyền tới: “Noãn Noãn, con để hắn ta vào đi!”
Ôn Noãn còn đang do dự.
“Để hắn ta vào, vừa lúc bố có chuyện muốn nói với hắn ta.”
Ôn Noãn đành nghiêng người, để Cố Trường Khanh tiến vào.
Cố Trường Khanh yên lặng vào phòng bệnh.
Hắn bỏ thuốc bổ trong tay xuống, sau đó bất ngờ quỳ xuống trước giường bệnh Ôn Bá Ngôn.
Nước mắt Ôn Bá Ngôn lấp lóe.
Dì Nguyễn dường như muốn khóc rống lên: Cái này là làm gì!
Ôn Noãn muốn nói chuyện, nhưng Ôn Bá Ngôn nhẹ giọng bảo: “Ôn Noãn, con và dì vào phòng trong đi, bố có chuyện muốn nói với Trường Khanh.”
Cố Trường Khanh nhẹ nhàng chớp mắt.
Hắn nói: “Chú Ôn vẫn nguyện ý gọi con là Trường Khanh, chứng tỏ vẫn còn tình cảm với con.”
Dì Nguyễn mắng chửi: “Cậu còn mặt mũi nói đến chuyện tình cảm sao?”
Ôn Bá Ngôn nhìn bà ấy một chút, dì Nguyễn cúi đầu, kéo Ôn Noãn vào phòng trong.
Đợi đến khi phòng bệnh an tĩnh lại.
Ôn Bá Ngôn nằm yên không tiếng động, ông ấy không nhìn người đang quỳ kia, mà nói thầm: “Giao tình của tôi và bố cậu mấy chục năm, trước kia Ôn Noãn còn thích cậu như vậy, tôi thật không thể ngờ cậu lại có thể làm thế với tôi! Trường Khanh… Cậu lúc đầu làm rất tốt, rất đúng, là đàn ông nên tàn nhẫn độc ác, không màng tình cảm… Nên dùng cả đời để nắm lấy cơ hội thăng tiến.”
Cố Trường Khanh không nói lời nào.